Vãn Hảo biết mình thất lễ, cô mạnh mẽ bình tĩnh lâu như vậy, thật ra
cũng không phải bởi mấy câu của Lâm Kì đã tan rã sạch sẽ, mà là cô để
tay lên ngực tự hỏi, nhưng khí thế trong lòng cũng càng ngày càng không
đủ, quả thực cô đã bắt đầu buông lỏng.
Tất cả những gì mà Đường
Khải Sâm làm cho tới nay, thậm chí là trả giá với Bắc Bắc, thật sự làm
cho cô bắt đầu thay đổi, thậm chí cô còn muốn dựa vào hồi ức quá khứ mà
xua đuổi những thứ đó, chỉ vì bức bách mình không được đổi ý.
Lúc bị Lâm Kì chỉ trích, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, cũng cảm thấy hổ thẹn
hơn, thật ra anh ta nói không sai, Đường Khải Sâm cùng Lộ Lâm dây dưa
nhiều năm như vậy, điều này trong ngực cô cũng lên án, dựa vào điểm này, cô cũng không có dũng khí tín nhiệm cảm tình của anh nữa.
Ai
biết ba năm sau, liệu anh có lại chán ghét cô không, liệu có giống như
hiện tại tự nhiên thấy cô tốt, lại nhớ đến Lộ Lâm cũng tốt thì sao? Dù
sao bọn họ cũng có nền tảng tình cảm lâu như vậy...
Mâu thuẫn cùng cảm xúc giằng co bức bách cô sắp điên rồi.
Giờ phút này gió biển thổi loạn tóc dài của cô, lại dần ổn định lại những
suy nghĩ, Vãn Hảo thở sâu, đối với mặt biển đen tự nói với mình: "Mày
không làm sai Khương Vãn Hảo, mỉm cười, đứng thẳng, cứ như vậy đi tiếp
là được —— "
Thấy nguy hiểm sẽ tránh đi, đây là bản tính con
người, cho nên Vãn Hảo nghĩ rất rõ ràng, chỉ có đêm nay, cũng chỉ mất
khống chế trong khoảng khắc này thôi.
"Anh ấy làm như vậy vì cô, cô cũng không cảm động?"
Giọng nói này không khỏi làm lưng Vãn Hảo cứng đờ, cô quay đầu mắt nhìn Lộ
Lâm chậm rãi đi ra từ góc tối, sắc mặt sớm đã khôi phục lại bình tĩnh:
"Cô muốn nói gì?"D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~
Lộ Lâm như thở dài, ánh mắt dừng ở khoảng không sau lưng cô, giọng điệu thản nhiên mở miệng nói: "Tôi
chưa bao giờ biết, lòng dạ cô lại có thể ác độc như vậy, xem ra trong
chúng tôi chẳng ai hiểu rõ cô."
Cái từ "Chúng tôi" này thật chói
tai, sắc mặt Vãn Hảo vẫn bình thường nhìn cô ta: "Nếu cô muốn tìm người
để ôn chuyện cũ, tôi nghĩ tôi không thích hợp."
Cô nói xong muốn
đi, tự nhiên Lộ Lâm lại mở miệng gọi cô: "Cô không muốn biết nguyên nhân Khải Sâm giải trừ hôn ước với tôi sao?"
Bước chân Vãn Hảo ngừng một giây, nhưng không quay đầu, mà tiếp tục bước nhanh về phía trước: "Không có hứng thú."
Lộ Lâm cười cười: "Cần gì chứ Khương Vãn Hảo, thử hỏi ai không phạm qua
sai lầm, cũng đâu nhất định người mình yêu đầu tiên sẽ cùng mình sống
đến cuối đời? Khải Sâm sai ở chỗ không thích cô trước, nhưng anh ấy cũng vì cái này mà nỗ lực bù lại, đánh người không đánh vào đầu, cô còn muốn anh ấy làm cái gì? Lấy cái chết tạ tội sao? Nếu đây chính là cái gọi là tình yêu của cô, tôi nghĩ có lẽ cô chỉ thích hợp sống trong truyện cổ
tích."
Vãn Hảo nắm chặt tay, bỗng dưng quay đầu hung hăng nhìn cô ta, tuy rằng không rõ ràng Lộ Lâm xuất hiện ở đây với mục đích là gì,
nhưng cô tuyệt đối không tin Lộ Lâm sẽ tốt bụng thay giải thích Đường
Khải Sâm như vậy.
Quả nhiên Lộ Lâm thấy cô sắc mặt khó coi đang
nhìn mình, dựa vào rào chắn châm chọc nhếch môi cười: "Nếu ngay cả mặt
mũi đối diện với tôi mà cô cũng không có, tôi thật sự cảm thấy, anh ấy
lại yêu sai người một lần nữa."
"Lộ Lâm, sao mặt cô còn dày để
nói với tôi những lời này, đúng lý hợp tình như thế, tôi thật muốn biết
cô có biết hai chữ "Liêm sỉ" viết như thế nào không?"
Rốt cuộc
Vãn Hảo cũng không kiềm chế được, chủ động đến gần cô ta, còn nói: "Cô
biết rõ anh ấy kết hôn với tôi, lại còn làm nhiều chuyện chia rẽ chúng
tôi như vậy, cho dù anh ấy không đáp trả cô, nhưng cô làm thế có đúng
không? Tôi cũng không đổ oan cho cô, chẳng lẽ lúc cô đối mặt với tôi
không có một chút áy náy nào sao?"
Lộ Lâm lành lạnh nhìn cô một
cái, cánh tay khoác lên rào chắn, vươn tay lôi từ trong túi xách một
điếu thuốc rồi châm lên, giọng nói của cô ta lọt vào tai có cảm giác thê lương khó có thể hình dung: "Áy náy sao? Hình như vào từng giây phút
nào đó cũng có, nhưng biến mất quá nhanh."
Vãn Hảo nhìn cô ta không còn gì để nói.
"Khương Vãn Hảo, nói đến cùng, mệnh của cô vẫn quá tốt." Lộ Lâm búng tàn thuốc, lúc này mới nghiêng người nhìn cô, ánh trăng đã giấu vẻ mặt cô ta đi,
"Cô có một người ba như vậy, làm nhà người ta tan cửa nát nhà, nhưng Chu Tử Nghiêu lại bị ma quỷ ám ảnh thích cô. Lúc trước tôi nói với anh ta,
nhất định không thể để đứa bé kia lại, tôi quá rõ ràng, Khải Sâm không
được hạ quyết tâm. Nhưng vào thời khắc cuối cùng anh ta lại đổi ý, giúp
cô giữ lại đứa bé kia."D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~
Vãn Hảo nghe lời này của
cô ta, lại còn sử dụng được giọng điệu bình thản như vậy, càng thêm hoài nghi rốt cuộc trong lòng người phụ nữ này có những gì!
"Rất chán ghét tôi đúng không?" Lộ Lâm tiếp tục hút thuốc, cười chua xót, "Tôi
nghĩ, từ sau khi Khải Sâm phát hiện tất cả những gì tôi làm, anh ấy sẽ
hận tôi giống cô chăng? Biểu cảm của anh ấy khi đối mặt với tôi giống cô như đúc, chán ghét, căm hận."
Bỗng dưng trái tim Vãn Hảo nhảy dựng: "Cô nói Đường Khải Sâm anh —— "
"Đúng vậy." Lộ Lâm phun ra ngụm khói, xuyên thấu qua màn khói sương màu xám
trắng nhìn cô, "Anh ấy đã sớm biết thân thế của Bắc Bắc, biết đó là đứa
bé năm đó. So với cô nghĩ, còn sớm hơn."
Vãn Hảo chỉ thấy tim đập như trống, máu toàn thân đều đổ đến ngực, trái tim như nóng lên trướng ra,
như một giây sau sẽ nổ tung. Đường Khải Sâm biết, anh biết Bắc Bắc là
con trai của anh!
Khó trách anh thay đổi đột ngột như vậy, đối xử với Bắc Bắc tốt như thế, còn nghĩ biện pháp để gần gũi với bọn họ...
Nhưng anh vì sao vẫn nhẫn nại, thậm chí chịu đựng để con trai tiếp tục ở nhà họ Chung, quả thực điều này quá không giống anh!
***
Lộ Lâm nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, thấy vẻ mặt cô hoảng hốt, tự nhiên
mở miệng nói: "Khải Sâm cùng tôi
giải trừ hôn ước, thật ra là bởi vì anh ấy muốn một đứa trẻ, mà sự nghiệp của tôi vất vả lắm mới đến bước này,
tuyệt đối không thể đình trệ, cho nên mới tách ra."
Vãn Hảo như
bị sấm sét bổ tới, bỗng dưng ngẩng đầu nhìn qua, dù cho cô vẫn tự nói
với mình, không thể dễ tin Lộ Lâm nói bất kỳ thứ gì, nhưng vẫn bị những
thứ nghe được lúc này kích thích.
Tại sao có thể có người... Có thể vô tình làm tổn thương người khác đến tình trạng này.
Lộ Lâm vẫn nhìn cô như có đăm chiêu, một điếu thuốc bên tay đã hút xong,
tự nhiên cô ta cười vô cùng quái dị nói: "Cám ơn cô có thể sinh hạ Bắc
Bắc, hiện tại Bắc Bắc thân thiết với anh ấy như vậy, tôi cũng đã được
như nguyện có thể không cần sinh con."
Quả thực những lời này bức Vãn Hảo điên rồi, cô tiêu hóa từng chữ từng chữ, đã biết người phụ nữ
trước mắt ác độc, sau lần không thể hại chết đứa bé của cô, lại bắt đầu
mưu toan cướp con của cô đi!
"Vô sỉ." Vãn Hảo giương tay lên cho cô ta một bạt tai, sức lực quá lớn, đánh đến hai má Lộ Lâm lập tức sưng đỏ lên.
Lộ Lâm nhìn Khương Vãn Hảo đang vô cùng phẫn nộ, lại dường như đang vô
cùng thất vọng, nở nụ cười cổ quái: "Đau lòng sao? Có phải rất khổ sở
hay không?"
Hơi thở của Vãn Hảo không ổn, cố gắng khống chế lửa
giận đang bùng lên từ đáy lòng, cuối cùng cô vẫn không thể khống chế
được chính mình, vươn tay hung hăng nắm chặt bả vai Lộ Lâm, dùng sức đẩy cô ta đến rào chắn, đôi mắt đỏ như có thể chảy ra máu.D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~
"Không ai được cướp Bắc Bắc đi, tôi sẽ giết kẻ đó!"
Nhìn tâm tình cô gần như hỏng mất, bỗng nhiên Lộ Lâm thê lương cười rộ lên,
quả thực biểu cảm kia còn khó coi hơn khóc: "Cô rất khổ sở đúng không
Khương Vãn Hảo, nghe được anh ấy sẽ lại đối xử với cô như vậy, nước mắt
cũng rơi rồi. Vì sao cô còn muốn lừa mình dối người đây?"
Vãn Hảo thất thần nhìn cô ta, đưa tay sờ hai má của mình, thì ra không biết từ lúc nào sớm đã rơi lệ đầy mặt.
Đúng vậy, ngực cô đau sắp nứt ra.
Thì ra có miệng vết thương dù cho lần nữa bị xé mở, vẫn sẽ đau làm cho
người ta muốn chết, không, chết đi cũng không đáng sợ như vậy, chết sẽ
xong hết mọi chuyện.
Móng tay cô gần như cắm vào xương thịt trên
bả vai Lộ Lâm, Lộ Lâm lại như không cảm thấy đau, chỉ hơi chau mày lại
nhìn cô: "Khương Vãn Hảo, thật ra tôi không cam lòng, chỗ nào tôi cũng
tốt hơn cô, biết anh ấy sớm hơn cô, hiểu anh ấy hơn, càng có thể giúp đỡ anh ấy hơn cô, nhưng vì cái gì... Cuối cùng anh ấy lại bị tôi dọa
chạy?"
Vãn Hảo bị những lời nói bậy bạ của cô ta khuấy đảo làm
lòng càng thêm loạn: "Đó là chuyện giữa các người, các người như thế nào tôi mặc kệ, nhưng đừng đánh chủ ý lên người Bắc Bắc!"
Lộ Lâm nở
nụ cười, đúng lúc có tiếng bước chân vang lên từ phía xa, mơ hồ có thể
nghe được giọng nói của Đường Khải Sâm, lo âu mà lo lắng: "Khương Vãn
Hảo!"
"Tôi lừa gạt cô."
"Cái gì?" Vãn Hảo nhìn Lộ Lâm tự nhiên lên tiếng, kinh ngạc mở to mắt.
Lộ Lâm cười càng thêm thê lương, một bàn tay chậm rãi bắt được cổ tay cô,
nói: "Anh ấy thà rằng làm cho mình thống khổ lâu như vậy, cũng không
nhẫn tâm bắt buộc cô tiếp, cũng không đành lòng cướp đi con của cô, sao
cô còn có thể cho rằng anh ấy cam lòng tổn thương cô. Vãn Hảo, đều qua
hết rồi, không có gì quan trọng hơn tương lai."
Tiếng bước chân
Đường Khải Sâm đến gần, liếc mắt thấy hai bóng dáng đang tranh chấp trên boong tàu, tâm cơ hồ nhắc tới cổ họng: "Vãn Hảo. Lộ Lâm, cô bình tĩnh
một chút!"
Vãn Hảo quay đầu nhìn anh, vừa vặn bên tai vang lên
một câu, là Lộ Lâm mang theo giọng nói run sợ, nhưng rất kỳ quái, hình
như mang theo vài phần cười khẽ, cô ta nói: "Xin lỗi, nhưng cuối cùng
tôi vẫn muốn cược một lần, cô đoán xem, đến cùng anh ấy sẽ cứu ai?"
Lời này như là một cái lưới lớn, thoáng chốc đã nhốt Vãn Hảo vào trong, cô
vốn đang cùng Lộ Lâm dây dưa một chỗ, chợt tay bị nắm chặt, thân thể đâm vào gió lạnh trên biển.
Xuyên qua tiếng gió cô nghe được giọng
nói của Đường Khải Sâm, khẩn trương kích động như vậy, kích động đến
không giống anh. Nhưng cô cố gắng thế nào cũng không nghe được anh hô
cái gì, hai tay đều bị Lộ Lâm dùng sức kẹp lấy không thể nhúc nhích, sau đó hai người cùng nhau chìm sâu trong nước biển.
Rất lạnh, giây phút kia Vãn Hảo nghĩ, sợ là anh hùng của cô không cứu cô được rồi.