"Năm ấy ba gặp chuyện không may, trong nhà vội vàng đưa anh ra nước
ngoài, anh bị ép buộc bất đắc dĩ không thể liên lạc với em. Hiểu Tĩnh,
nhiều năm như vậy, chưa có một ngày anh quên em." Trên mặt Lâm Lãng viết đầy thống khổ, trong mắt cũng là bi thương không cách nào hình dung
được, có thể nhìn ra chuyện kia làm anh ta rất khó đối mặt.
Anh
ta khẩn thiết nhìn Hiểu Tĩnh, bàn tay rũ bên hông cố sức nắm chặt thành
quyền, "Em xác định mình thật sự yêu anh ta, không phải là bởi vì báo
ân? Hiểu Tĩnh, em từng kiêu ngạo như vậy, hiện tại lại muốn chịu đựng
khinh thường cùng khinh miệt của mọi người vì một người người đàn ông
nhà họ Chung, cuộc sống như thế, em có thể chịu được bao lâu?"
Không thể không thừa nhận, Lâm Lãng là đối thủ đàm phán rất lợi hại, dễ dàng
nắm được điểm yếu để uy hiếp đối phương. Trong quá khứ Thạch Hiểu Tĩnh
kiêu ngạo tự phụ, nhân phẩm học vấn ở trường học đều ưu tú, càng là
người độc lập lại có chủ kiến, cô vẫn luôn rất rõ ràng mục tiêu của
chính mình, nhưng mà trước mắt...
Anh ta nhìn cô không nói lời
nào, nội tâm vui vẻ, lại nói tiếp: "Ân tình em thiếu anh sẽ trả, em
không tha thứ cho anh cũng không sao, bao lâu anh cũng chờ. Nhưng ngàn
vạn lần đừng hành hạ chính mình như thế, em thật sự quên lý tưởng lúc
đầu của mình?"
"Lâm Lãng."
Hiểu Tĩnh gần như lấy hết dũng
khí, cuối cùng mở miệng cắt ngang anh ta, "Cám ơn anh đã nói với tôi
những lời này, ít nhất để tôi biết, khoảng thời gian trong quá khứ kia
cũng không khó chịu như tôi tưởng. Cũng mặc kệ thế nào, thật sự đã qua
rồi, chúng ta không có khả năng trở lại như trước. Về phần Gia Minh, cảm tình của tôi với anh ấy không đơn giản là tình yêu, cho nên chúng tôi
có đầy đủ lý do để đi tiếp."
Vẻ mặt của Lâm Lãng hoàn toàn cứng ngắc, không thể tin nổi nhìn Hiểu Tĩnh.
Có lẽ anh ta cảm thấy cô thật sự điên rồi, bất kỳ người bình thường nào
gặp phải tình huống như vậy, chỉ sợ đều né còn không kịp, nào có khăng
khăng một mực như cô?
Đối mặt với sự ngạc nhiên
của anh ta, Hiểu Tĩnh khẽ cười, "Chính vì tình huống của anh ấy đặc thù, tôi mới có thể sinh ra tình cảm khác với anh ấy, nếu đây cũng không
tính tình yêu, tôi thật sự không biết tình yêu nên là dạng gì."
Lúc trở về sắc trời đã ảm đạm, Hiểu Tĩnh dựa vào cửa kính xe taxi, nhìn cảnh vật bên ngoài mà thất thần.
Khi đó cô yêu Lâm Lãng, thật ra phần lớn dựa vào việc đối phương thông minh lại có tài. Anh ta là đại diện cho môn toán học, đại diện cho toàn
trường tham gia rất nhiều trận thi đấu quan trọng, tất cả đều đạt được
hạng nhất, hơn nữa ngoại hình tuấn lãng xuất chúng, nhất thời thành nhân vật phong vân trong trường học.
Cô vẫn luôn thích con trai thông minh lại cơ trí, sau này tiến tới với anh ta, gần như là chuyện thuận
lý thành chương. Khi đó rốt cuộc tình yêu là cái gì, cô thật sự không có nghiêm túc tự hỏi, mười bảy mười tám tuổi, nào có rõ ràng vấn đề thâm
sâu như vậy?
Sau này trong nhà gặp biến đổi lớn, cô liền để những tình cảm đè nén kia đọng lại trong đoạn cảm tình này, cho nên mới canh
cánh trong lòng với sự rời đi của Lâm Lãng, thậm chí tránh anh ta như
rắn rết. Thật ra nay nhớ lại, trong thời gian đó cô đâu có chỗ mà nhớ
tới Lâm Lãng?
Nay Hiểu Tĩnh cẩn thận hồi tưởng lại, nhớ thương
một người tới nóng ruột nóng gan như thế này, hình như vẫn là lần đầu
tiên. Cảm giác của cô với Gia Minh trước đó chưa từng có, nhưng giờ nghĩ đến tên của người đó, cả trái tim đều ấm áp lên.
Gia Minh, Chung Gia Minh, cô một lần lại một lần nói thầm tên của anh ở trong lòng, càng thêm chắc chắn tâm ý của bản thân.
Đời này chỉ cần cùng Gia Minh ở một chỗ, cái khác cũng không sao cả, dù cho bộ dáng anh ra sao cũng được, đây chính là ma lực của tình yêu, không
liên quan gì hết tới báo ân và tiền bạc.
***
Lúc trở về
trong nhà rất im lặng, trong phòng khách không có một bóng người, Hiểu
Tĩnh xách một đống lớn đồ lên lầu, bỗng nhiên nghe được có người gọi tên mình. Cô quay đầu mới phát hiện không hiểu sao mẹ chồng lại đang đứng ở cửa bếp, ánh mắt nhìn cô vô cùng không có ý tốt.
"Đi đâu đấy?"
Ngón tay Hiểu Tĩnh nắm chặt túi đồ to không khỏi nắm thật chặt, "Đi dạo phố ạ."
"Phải không?" Mẹ chồng cười, nhưng nụ cười kia rất kỳ quái. Bà bưng cốc sữa
lên lầu, lúc lướt qua bên người Hiểu Tĩnh thì thấp giọng nói, "Ở chỗ
này, quả thật tóc đen da vàng rất dễ thấy, chỉ cần liếc mắt nhìn là có
thể nhận ra."
Trái tim Hiểu Tĩnh giật giật mạnh, lúc liếc mắt lại thì chỉ thấy bóng lưng thẳng tắp lại lạnh lùng của mẹ chồng.
Nhất định là mẹ chồng hiểu lầm gì rồi, chẳng lẽ thấy mình và Lâm Lãng gặp
mặt trùng hợp như vậy? Hiểu Tĩnh không kịp nghĩ lại, lập tức lại nghĩ
tới Gia Minh, anh và ba mẹ chồng là cùng nhau ra cửa, có thể thấy được
hay không?
Cô vội vã chạy lên lầu, thở hồng hộc đi vào trong
phòng, nhưng khi đẩy ra thì thấy trống rỗng không có ai, lúc này, hẳn là Gia Minh ở trong phòng mới đúng.
Cảm giác bất an càng ngày càng
rõ rệt, Hiểu Tĩnh cuống quít đi tìm mẹ chồng, ngay cả túi lớn túi nhỏ
trong tay cũng quên không bỏ xuống.
Kết quả dĩ nhiên mẹ chồng sẽ
không cho cô sắc mặt tốt, ngồi trên sô pha chậm rãi uống một ngụm sữa,
lúc này mới nói: "Cô còn nhớ phải quan tâm người chồng này sao? Tôi thấy lòng cô đã sớm bay đến chỗ người khác rồi."
Châm chọc khiêu khích rõ ràng như vậy, Hiểu Tĩnh cũng cố gắng nhịn, lòng cô đang nhớ tới Gia Minh, rất muốn biết anh đi nơi nào.
"Bác sĩ Lưu đưa nó nằm viện trị liệu, tạm thời sẽ không về nhà." Mẹ chồng
chậm rãi nói xong, lại cười như không cười nhìn cô một cái, "Hiện tại cô có rất nhiều thời gian, có thể tùy ý sắp xếp."
Hiểu Tĩnh chỉ cảm thấy chỗ nào đó trong trái tim như bị hút đi một miếng, ánh mắt trống
rỗng mắt nhìn người trước mặt, "Mẹ, Gia Minh anh ấy luôn không rời khỏi
con..."
Tự nhiên thay đổi hoàn cảnh anh có thể thích ứng sao?
Chung quanh đều là người anh không quen thuộc, anh có sợ hãi hay không?
Đến lời tạm biệt anh cũng không kịp nói với cô, có phải vì ngại cô làm
ra hành động ngốc nghếch gì hay không? Trong đầu Hiểu Tĩnh vô cùng rối
loạn, càng nghĩ càng không an tâm.
"Con đi xem anh ấy một chút!" Cô nói xong cũng sốt ruột đi ra ngoài, nhanh chóng bị mẹ chồng quát lại.
Sắc mặt Chung phu nhân bất ngờ nhìn cô nói: "Cô không cần đi, Linh Lung làm tình nguyện viên trong đó, có thể chăm sóc nó. Bác sĩ Lưu nói, nó ỷ lại cô mới có bệnh, nhất thiết phải vượt qua điểm này."
Quả thực
Hiểu Tĩnh không thể tin những gì mình nghe được, trước đó bác sĩ Lưu
không nói với cô bất cứ điều gì, thậm chí có một thời gian cô còn cho
rằng quan hệ của mình và Gia Minh có trợ giúp cho bệnh của anh.
Hơn nữa Lung Linh ở cùng một chỗ với anh, sớm chiều tiếp xúc...
Hiểu Tĩnh cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, dùng sức nắm chặt tay, nói năng lộn xộn thì thào nói, "Không được, vẫn không được, con phải đi xem anh ấy!
Mẹ, Gia Minh sẽ không quen."
"Thạch Hiểu Tĩnh." Ít khi mẹ chồng gọi cả họ cô như vậy, Hiểu Tĩnh bị hoảng sợ, sắc mặt vốn đã tái nhợt càng thêm trắng bệch.
Chung phu nhân đến gần cô một bước, nói từng chữ từng chữ vô cùng rõ ràng,
"Tôi biết lúc trước cô gả vào nhà họ Chung không cam nguyện, lúc trước
là chúng tôi quá ích kỷ, nay tôi cũng nghĩ thông suốt, nếu cô còn băn
khoăn Lâm Lãng, cô đừng tiếp xúc với Gia Minh nữa. Tình huống của nó sẽ
càng ngày càng tốt, tôi không hi vọng tương lai có ngày nó biết người
mình để ý, vốn không yêu nó, như vậy đối với nó mà nói là đả kích quá
lớn, Hiểu Tĩnh, tôi hi vọng cô hiểu cho tâm tình của một người mẹ."
Hiểu Tĩnh trố mắt nghe, chỉ cảm thấy
trước đều xoay vòng, cô gần như tưởng chính mình nghe nhầm.
Kết quả mẹ chồng nhìn cô một cái, lại bổ sung nói: "Nhân dịp trong khoảng
thời gian này, cô cũng có thể nghĩ rõ ràng, nếu cô muốn ly hôn, tôi sẽ
tuyệt đối không ngăn cản."
"Ly, ly hôn?" Hiểu Tĩnh trừng mắt to
không thể tin nổi, hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, tất cả đồ trong
tay đều xuống đất. Cô vội vàng tiến lên bắt lấy tay mẹ chồng, lo lắng
giải thích, "Con thừa nhận trước đây tâm tư cảm kích Gia Minh chiếm đa
số, nhưng hiện tại không giống mà, mẹ, con không muốn cùng Gia Minh tách ra."
Ánh mắt Chung phu nhân nặng nề nhìn cô, có lẽ vốn không tin lý do cô thoái thác, thật ra tin thì thế nào, từ giây phút cô vì tiền
gả vào nhà họ Chung trở đi, địa vị của cô trong lòng mẹ chồng đã không
đáng giá. Nay nếu quả thật Gia Minh có thể tốt lên, có lẽ bà sẽ chọn một người con dâu làm cho mình hài lòng ——
***
Thời tiết càng ngày càng lạnh, một mình Hiểu Tĩnh nằm không hết giường lớn, nỗi nhớ
Gia Minh trong lòng càng thêm lan tràn. Lúc trước lúc xa Gia Minh, đều
là anh nhớ cô, nay rốt cuộc cô nếm đến loại tư vị này, quả thực như là
bị người ta khoét từ ngực đi một mảng lớn.
Lấy di động qua liếc
nhìn nội dung “Tin nhắn" lúc trước với Gia Minh, ánh sáng màn hình chói
mắt làm mắt cô căng đau từng đợt, tưởng tượng giờ phút này anh đang bên
cạnh, ngửi được hơi thở thuộc về anh, nắm lấy ngón tay thon dài ấm áp
của anh...
Hiểu Tĩnh ôm điện thoại di động vào ngực, như thể làm vậy có thể gần anh thêm một chút.
Sáng sớm hôm sau Hiểu Tĩnh liền ra ngoài, cô đi tới bệnh viện tư nhân kia,
nhưng bởi vì tính đặc thù, cửa bệnh viện có bảo vệ, hơn nữa cửa sắt cũng vẫn khóa chặt.
Hiểu Tĩnh đứng tại chỗ định câu thông với nhân
viên kia, nhưng đối phương không cho cô chút biện pháp nào, vẫn kiên trì nói phải hẹn trước với bác sĩ Lưu mới được. Sau nữa cô không có biện
pháp, chỉ có thể lái xe đến nơi khác, nhìn hàng rào cao ngất, chút ý
nghĩ định leo tường vào cũng bị dập tắt.
Làm thế nào đây? Cô thật sự thật muốn thấy Gia Minh.
Gọi cho Lung Linh, đối phương trực tiếp cúp điện thoại của cô, Hiểu Tĩnh
biết căn bản cô ta không có khả năng giúp mình, nhưng vẫn ôm một tia hi
vọng.
Cô ngàn lần không nghĩ tới cuối cùng hành trình tới Hà Lan
sẽ biến thành như vậy, mặc dù biết bất mãn của mẹ chồng với cô đã tồn
tại lâu, nhưng không ngờ tới sẽ sâu như vậy, lại muốn buộc bọn họ chia
tay? Có lẽ cũng là bởi vì thấy được Lung Linh, cho nên mới ——
Hiểu Tĩnh ép mình đừng nghĩ loạn, dù cho mẹ chồng thật sự chướng mắt cô,
nhất định phải chia rẽ hai người bọn họ, cô cũng muốn dùng tất cả biện
pháp thuyết phục bọn họ, thay đổi cái nhìn của bọn họ đối với mình! Lòng của cô đối với Gia Minh, không dễ dàng thay đổi như vậy được.
Vài ngày liên tiếp cô đều đứng trước cửa bệnh viện thông báo, nhưng kết quả đều giống nhau, vẫn không thấy được Gia Minh. Cô không biết tình huống
của Gia Minh, trong lòng càng thêm bất ổn, ăn gì cũng không vô.
Sau lại có một ngày, Hiểu Tĩnh ngồi bên ngoài tường rào ngẩn người, cô cũng không biết vì sao, bỗng nhiên nổi lên ý niệm viết hết những điều muốn
nói với Gia Minh vào một tờ giấy, còn vụng về vẽ một khuôn mặt nguệch
ngoạc, sau đó gấp tờ giấy kia thành máy bay, phi từ chỗ đó vào.
Nơi này là khu điều dưỡng của bệnh viện tư nhân kia, lúc trước cô đã đến
một lần, dựa vào ấn tượng nhớ mang máng đây là nơi bệnh nhân hoạt động
mỗi ngày.
Cô làm như vậy liên tiếp mấy ngày, vẫn không có tin tức như thường, nhưng Hiểu Tĩnh vẫn kiên trì làm như vậy, giống như ký thác hi vọng của mình vào tờ giấy kia.
Mãi đến một ngày tay cô vừa
ném chiếc máy bay giấy vào, lập tức có người ném lại một chiếc máy bay
giấy ra. Hiểu Tĩnh sững sờ nhìn vật trắng nhỏ bên chân, trái tim đập
loạn nhịp.
Sẽ là Gia Minh sao?
Hiểu Tĩnh mở ra tờ giấy kia thì hai tay đều kịch liệt phát run, thấy rõ những chữ trên tờ giấy kia, rốt cuộc nước mắt ẩn nhẫn nhiều ngày cũng tràn mi mà ra. Là Gia Minh,
là Gia Minh của cô!
***
Mặt trên là hình vẽ xấu đơn giản,
nhưng đẹp hơn cô vẽ nhiều, anh làm cái gì cũng luôn có thiên phú. Hiểu
Tĩnh những bức tranh kia, nhanh chóng hiểu được nội dung, anh đang trấn
an tâm tình của cô, nói cho cô biết không cho khóc.
Bé gái tóc đuôi ngựa cột cao đang ngồi xổm trên mặt đất, váy búp bê tới
gối cực kì giống chiếc váy cô mặc khi bọn họ gặp nhau lần đầu, mà trên
mặt cô bé có nước mắt, bé trai đứng một bên, lòng bàn tay nhẹ nhàng dừng ở chân tóc của cô...
Một bức tranh đơn giản như vậy, lại như là
cho Hiểu Tĩnh hi vọng vô hạn. Bất kể anh lúc trước anh và mẹ chồng có
nhìn thấy cô và Lâm Lãng gặp mặt hay không, nhưng những thứ này đều
chứng minh anh rất tốt, hoặc là anh tín nhiệm cô vô điều kiện.
Thậm chí vào thời điểm này, còn có thể sử dụng phương thức của mình cho cô an ủi.
"Ngu ngốc, ai khóc ——" Hiểu Tĩnh không kìm lòng được mà lẩm bẩm, trên mặt lại mang nụ cười đã lâu không thấy.
Đây chính là người đàn ông cô yêu, mặc dù anh thiếu sót một bộ phận, nhưng
anh vẫn có thể cho cô tình cảm thuần túy nhất, thế này là đủ rồi, đời
này của cô, còn cầu cái gì đây?
Mà trong sân, chỗ cách một bức
tường với cô, Gia Minh đang im lặng ngẩng đầu nhìn vách tường trước mặt. Trong tay anh cầm chiếc máy bay giấy kia, như là cầm bảo bối của mình,
bộ dáng thận trọng.
Lung Linh đi tới nhìn anh, nghi ngờ đánh giá chỗ anh đang nhìn chăm chú, kỳ quái hỏi: "Anh đang nhìn cái gì?"
Gia Minh không nói chuyện, thậm chí còn không liếc nhìn cô ta một cái, chỉ
cẩn thận bỏ chiếc máy bay giấy kia vào trong túi áo, sau đó trầm mặc
ngồi xuống chiếc ghế đá ở đây, ngồi toàn bộ buổi chiều.