Tiêu Mộ Viễn đi tới bên cạnh Giang Nhiễm, dùng một tư thế vô cùng chiếm hữu ôm vai cô.
Tiêu Mộc Thành kinh ngạc nhìn anh, gọi một tiếng: “Anh…”
Sắc mặt Tiêu Mộ Viễn nhạt nhẽo, không nhìn ra vui giận, trầm giọng nói: “Bạn nhảy của chị dâu cậu, chính là tôi.”
Tiêu Mộc Thành cố tiêu hóa tin tức khó tin này, ánh mắt băn khoăn qua lại trên hai người họ.
Anh ta mới trở về từ nước ngoài, tháng trước anh cả kết hôn, anh vốn định dành chút thời gian về tham dự lễ cưới, nhưng mẹ của anh ta lại bảo không cần, cứ xử lý tốt những việc ở bên ấy trước đã.
Tóm lại, người trong nhà đối với chuyện kết hôn của anh cả không để tâm lắm nên anh ta cũng không để trong lòng nữa.
Điều duy nhất mà anh biết chính là, người chị dâu này là vị hôn thê đã được ông nội hai nhà định ra từ khi hai người còn bé.
Sau khi Tiêu Mộc Thành bình tĩnh lại, liền cười áy náy với Giang Nhiễm: “Chào chị dâu, em là Mộc Thành!”
Anh ta vươn tay ra trước mặt Giang Nhiễm, định lễ phép bắt tay một cái.
Nhưng Giang Nhiễm còn chưa đưa tay ra, Tiêu Mộ Viễn đã giơ tay, vỗ xuống lòng bàn tay anh ta: “Được rồi, cậu đi chơi đi.”
“À…” Tiêu Mộc Thành cười ngượng ngùng, quay người rời đi.
Giang Nhiễm nhìn về phía Tiêu Mộ Viễn: “Anh đuổi bạn nhảy của tôi đi rồi, vậy có phải nên bù lại cho tôi một điệu vũ khác không?”
Tiêu Mộ Viễn lùi về sau một bước, đưa tay ra với cô. Giang Nhiễm mỉm cười, đặt tay vào lòng bàn tay anh.
Anh hơi dùng sức, kéo cô lại gần, đặt tay lên eo cô.
Hai người cùng bước vào sàn nhảy.
Theo sự dẫn dắt của Tiêu Mộ Viễn, Giang Nhiễm xoay tròn trên sàn nhảy.
Cô nhìn vào mắt anh, dường như toàn bộ vì sao trên trời đều tụ lại dưới đáy mắt ấy.
Giang Nhiễm là người duy nhất trong sàn nhảy, ăn mặc đơn giản nhất mà cũng… tùy ý nhất.
Thế nhưng người đang khiêu vũ với cô là Tiêu Mộ Viễn, Đại thiếu gia Tiêu gia, nên ánh mắt mọi người như vô tình như cố ý rơi vào trên người bọn họ.
Thời đại học, Giang Nhiễm đã học các điệu múa xã giao, nếu không sau khi tốt nghiệp cũng không biết nhảy như thế nào.
Cô gần như là một trạch nữ [*] điển hình, nên trước giờ không hề tham gia mấy hoạt động xã giao như thế này.
[*] người con gái suốt ngày ru rú ở nhà
Thế nhưng sau khi kết hôn, vì phối hợp với sắp xếp của Tiêu Mộ Viễn nên cô đã ra ngoài sinh hoạt không ít lần.
Tiêu Mộ Viễn thấp giọng nói: “Nhớ rõ, không được khiêu vũ với người đàn ông khác.”
Giang Nhiễm cười: “Ngay cả em trai của anh cũng không được à?”
Tiêu Mộ Viễn cự tuyệt không chút do dự: “Không được. Không chỉ hôm nay, mà ngay cả sau này cũng không thể.”
“Tại sao thế?” Cô cố ý hỏi.
“Em là vợ của tôi thì chỉ có thể khiêu vũ với tôi thôi.” Anh nói như thể đó là chuyện đương nhiên.
Giang Nhiễm cười khúc khích: “Đây chẳng qua chỉ là nhảy xã giao thôi mà, cũng chẳng phải điệu nhảy vợ chồng gì đó.”
Tiêu Mộ Viễn: “Em đã có chồng rồi, không được giao tiếp với đàn ông khác.”
“À…” Giang Nhiễm kéo dài âm cuối, rất tự nhiên hùa theo.
Tại sao dáng vẻ bá đạo của anh lại làm người ta yêu thích như vậy chứ?
Giang Nhiễm nhìn Tiêu Mộ Viễn, khóe môi cong cong: “Ông xã, tôi muốn nói cho anh biết một bí mật.”
Tiêu Mộ Viễn ôm eo Giang Nhiễm, xoay một vòng.
Lúc thân thể hai người gần kề, hơi thở của cô liền phả vào tai anh: “Anh là người đàn ông đẹp trai nhất ở đây đó.”
“…..” Tim Tiêu Mộ Viễn đập loạn nhịp.
Xoay lần thứ hai, lại ngả vào lòng anh, cô ngẩng đầu nói: “Có anh rồi, tôi còn nhìn thấy ai nữa đâu chứ?”
Ánh mắt người đàn ông rơi vào gương mặt si mê của cô, trên mặt liền hiện lên một nụ cười mà chính anh cũng không biết.
Bản thân anh không chú ý, nhưng những người đang chú tâm dõi theo bọn họ đều nhìn thấy nụ cười sủng nịch đột ngột xuất hiện trên mặt Tiêu thiếu gia. Mà ánh mắt của anh lại cực kỳ ôn nhu, không giống như lúc đối mặt với người khác.
Lúc hai vợ chồng cùng nhau chuyển động, bầu không khí ngọt ngào đủ khiến não bộ của những người ở đây liên tưởng đến mấy chục tập phim truyền hình tình cảm rồi.
Tiêu Như Như và Thư Khả cũng vừa vặn nhìn thấy cảnh này.
Tiêu Như Như quay đầu sang chỗ khác, hít một hơi, khó chịu nói: “Đồ hồ ly tinh, mê hoặc anh trai tớ đến mức đầu óc choáng váng.”
Ánh mắt Thư Khả rơi vào nụ cười trên mặt Tiêu Mộ Viễn, lòng không thể kiềm chế mà trở nên vặn vẹo.
Đây không phải là người đàn ông trời sinh đã quạnh quẽ, tự tin lại tự phụ sao…
Tại sao anh lại cười ôn nhu với người phụ nữ kia như vậy…
Đoàn nhạc giao hưởng trong hội trường vẫn đang diễn tấu, còn trên sàn nhảy là một đôi nam nữ đang nhảy múa.
Khoảnh khắc ánh mắt Tiêu Mộ Viễn và Giang Nhiễm chạm vào nhau liền hấp dẫn lẫn nhau, hoàn toàn không còn nhìn thấy bất kỳ thứ gì khác ngoài đối phương.
Tiêu Mộc Thành đang khiêu vũ với một cô gái khác, lúc lướt qua bên cạnh Giang Nhiễm liền chào cô một tiếng.
Nhưng người trong cuộc không phản ứng lại…
Tiêu Mộc Thành cười bất đắc dĩ, chuyển động theo điệu vũ rời xa thế giới hai người này.
Sau khi kết thúc một điệu vũ, Tiêu Mộ Viễn và Giang Nhiễm ra khỏi sàn nhảy.
Giang Nhiễm nói: “Tôi đi lấy một ly rượu đây.” Cô đi về phía khu vực trưng rượu.
Thừa lúc chỉ còn lại một mình Tiêu Mộ Viễn, Thư Khả mới đi đến trước mặt anh.
“Anh Mộ Viễn…” Cô ta nhìn anh, đáy mắt không thể che giấu được tâm trạng của một cô gái khi nhìn thấy chàng trai mà mình ái mộ, “Đã lâu không gặp.”
Tiêu Mộ Viễn liếc cô ta một cái, nhàn nhạt đáp một tiếng.
Ấn tượng duy nhất của anh với Thư Khả chính là cô ta là bạn của Tiêu Như Như, nhà họ Thư còn có quan hệ hợp tác làm ăn với Tiêu gia.
Giang Nhiễm cầm ly rượu lên, quay người liền thấy Thư Khả đứng bên cạnh chồng mình.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ luôn rất nhạy bén. Cô chỉ cần liếc mắt qua vẻ mặt của cô ta một cái đã có thể xác định, Thư Khả này chắc chắn có cảm tình với chồng cô.
Thời điểm Giang Nhiễm quay lại, Thư Khả ở đối diện đang mời Tiêu Mộ Viễn khiêu vũ.
“Anh Mộ Viễn, có thể nhảy với em một điệu không?” Cô ta đưa tay ra, ánh mắt đầy ngượng ngùng cùng ước ao nhìn anh.
Giang Nhiễm kéo tay Tiêu Mộ Viễn, nhìn anh cười: “Ông xã, anh rất có mị lực đó nha.”
Tiêu Mộ Viễn không để ý tới cô, ánh mắt rơi lên mặt Thư Khả, nhàn nhạt đáp: “Vợ tôi chính là bạn nhảy duy nhất của tôi.”
Cự tuyệt vừa thẳng thắn vừa dứt khoát.
Thư Khả: “…..”
Cô ta tỏ vẻ oan ức, trông mong nhìn Giang Nhiễm, giải thích: “Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn mời anh Mộ Viễn nhảy một bài thôi. Chị đừng hiểu lầm nhé, chúng tôi đã là bạn bè nhiều năm rồi.”
Giang Nhiễm mỉm cười: “Tôi sẽ không hiểu lầm đâu. Mộ Viễn không đồng ý, tôi cũng rất tiếc.”
“Vậy thì tốt rồi…” Thư Khả nở nụ cười lúng túng: “Lúc nào đó rảnh, tôi sẽ
“Được thôi.” Giang Nhiễm sảng khoái đồng ý.
Thư Khả cười với Tiêu Mộ Viễn rồi quay người rời đi.
Giang Nhiễm uống một hớp rượu, trách cứ: “Đúng là trêu hoa ghẹo nguyệt mà. Ngay cả một ngụm rượu tôi còn chưa kịp uống đã phải chạy đến đây phòng thủ rồi.”
Tiêu Mộ Viễn lấy ly rượu trong tay cô, huơ huơ vài cái rồi mới đưa lên miệng mình.
Giang Nhiễm cười: “May là người nào đó vẫn biết tự giác. Biết giữ gìn ham muốn của bản thân, không cố giành cho bằng được.”
Tiêu Mộ Viễn đặt ly rượu xuống, liếc cô, cười như không cười: “Giang nữ sĩ, có phải em rất hài lòng không?”
Giang Nhiễm cười khẽ: “Vậy thì không, ngược lại thấy có chút tiếc nuối.”
Tiêu Mộ Viễn: “… Có ý gì?”
Giang Nhiễm: “Nếu anh khiêu vũ với cô ta thì tôi sẽ đi khiêu vũ với tiểu thịt tươi kia, tất cả mọi người đều tự do mà.”
Tiêu Mộ Viễn nheo mắt: “Em thử xem?”
Giang Nhiễm nở nụ cười, trêu chọc: “Chuyện này thì phải anh có muốn hay không rồi… Anh chỉ cần nói một tiếng tôi sẽ làm ngay. Nhưng nếu anh không muốn, vậy thì tôi sẽ ngoan ngoãn.”
Tiêu Mộ Viễn nhìn khuôn mặt mê người kia, dù tức giận đến nghiến răng nhưng lại không thể làm gì.
Giang Nhiễm nhận thấy chuyển biến tốt liền ôm lấy cánh tay anh, tiến đến bên tai anh, nhỏ giọng nói: “Ông xã, chỉ cần anh không để ý đến những người phụ nữ khác thì tôi sẽ rất ngoan đó.”
Tiêu Mộ Viễn hừ nhẹ một tiếng: “Em còn biết ghen hả?”
“Ghen chứ, ăn giấm rồi đó!” Giang Nhiễm hoàn toàn không phủ nhận, nhìn anh: “Ghen nhất là những người phụ nữ không nghe lời.”
Tiêu Mộ Viễn: “…..”
Anh đột nhiên hiểu ra vì sao mình lại không có biện pháp nào nắm bắt được người phụ nữ này. Bởi vì cô hoàn toàn cho phép bản thân tự do tự tại, cái gì cũng nói được, cái gì cũng làm được.
Giang Nhiễm kéo tay Tiêu Mộ Viễn: “Ông xã, chúng ta nhảy một điệu nữa đi.”
Cô đã yêu việc được khiêu vũ với anh, cảm giác vứt bỏ tất cả, toàn bộ thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ thật sự quá tuyệt vời.
Khoảnh khắc hai người nhìn nhau chăm chú, cô chợt nảy sinh một loại cảm giác hạnh phúc khi rơi vào bể tình.
Tiêu Mộ Viễn nhảy liên tiếp mấy điệu với Giang Nhiễm, mãi đến khi cô nói mệt mới không nhảy nữa.
Mãi đến giờ sinh nhật của tiểu thọ tinh thì vũ hội mới kết thúc, tất cả đèn lớn đều tắt ngấm.
Tiêu Mộc Thành đẩy chiếc bánh ga tô mười tầng ra. Trên tầng cao nhất là công chúa Bạch Tuyết mà cô bé thích nhất.
Tiêu Hạo bế Tiêu Ngữ Linh, cô bé và mẹ đồng thời cắm nến sinh nhật, còn Tiêu Mộc Thành thì đội mũ sinh nhật lên cho em gái.
Người trong hội trường đồng loạt vỗ tay, cũng hát ca khúc sinh nhật vui vẻ.
Giang Nhiễm đứng một bên, cùng thưởng thức một màn ấm ấp này với các vị khách khác.
Sau khi ngọn nến cuối cùng được đốt lên, ánh đèn trong phòng cũng tắt hẳn.
Tiêu Ngữ Linh ở trong lòng cha, ước nguyện trước nến.
Nhiếp ảnh gia đứng bên cạnh không ngừng chụp các bức ảnh với các góc độ khác nhau.
“Happy birthday to you… happy birthday to you… happy birthday… happy birthday…” Tất cả mọi người đều cất tiếng hát.
Giang Nhiễm nhập gia tùy tục, hát theo bọn họ, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút không đúng.
Khi nhìn thấy nhiếp ảnh gia chụp một bức cả nhà bốn người, đột nhiên hiểu ra rốt cuộc là không thích hợp ở chỗ nào.
… Tiêu Mộ Viễn đâu rồi? Sao anh lại không đứng cạnh bọn họ chứ?
Giang Nhiễm thu hồi ánh mắt, tìm khắp các góc tối nhưng vẫn không nhìn thấy người đàn ông khí vũ hiên ngang kia.
Cô bước ra khỏi đám đông, sau đó nhìn thấy bóng người Tiêu Mộ Viễn đứng trong góc sân thượng.
Giang Nhiễm bước nhanh tới đó.
Tiêu Mộ Viễn cầm ly rượu, đứng bên lan can, ánh mắt nhìn về hư không.
Không biết là đang nhìn mây hay ngắm trăng.
Anh giơ tay, uống một ngụm rượu.
Giang Nhiễm chậm rãi đến gần anh, bắt gặp một gương mặt nhạt nhẽo cô quạnh giống y như trước đây.
Không có bất kỳ tâm tình nào khác.
Nhưng vào lúc này, cô dường như có thể hiểu được vẻ mặt đó.
Cô đi tới bên cạnh anh, nhẹ nhàng kéo âu phục, chạm vào măng sét trên áo com lê.
Tiêu Mộ Viễn quay đầu, Giang Nhiễm nhìn anh, hỏi: “Có thể cho tôi uống rượu của anh không?”
Sắc mặt Tiêu Mộ Viễn vẫn như thường, đưa ly cho cô.
Giang Nhiễm đẩy tay anh ra, nhón chân, hôn lên môi anh.
“…..” Ánh mắt Tiêu Mộ Viễn biến hóa ngay lập tức.
Giang Nhiễm giơ tay ôm lấy cổ anh, dính chặt vào người anh, khi anh đang ngẩn ngơ, cô liền đưa đầu lưỡi mềm mại khéo léo thăm dò vào trong miệng anh.
Những cây nến trong phòng được thổi tắt, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Ly rượu trong tay Tiêu Mộ Viễn rơi xuống đất. Rượu đỏ văng tung tóe, bắn lên ống quần. Nhưng không có ai để ý.
Anh chợt ôm chặt lấy cô, tay giữ đầu, chủ động khiến cho nụ hôn này càng sâu hơn.