Sau khi Tiêu Mộ Viễn dắt Giang Nhiễm vào hội sở thì có nhân viên đến dẫn đường cho họ.
Giang Nhiễm ngắm nghía thưởng thức bốn phía, nhìn thấy khu vườn trồng cây cảnh được xây ngay cạnh hồ nước thì không khỏi cảm thán, đúng là có đường nét thiết kế độc đáo.
Ở giữa mỗi căn lầu nhỏ khi thiết kế đều đã xem xét đến yếu tố đẹp nhưng vẫn tiện lợi.
Tiêu Mộ Viễn muốn đi rửa tay nên nói với Giang Nhiễm: “Anh đi rửa tay, em chờ một lát.”
Giang Nhiễm gật đầu: “Được.”
Giang Nhiễm nhân thời gian này đi thăm qua xung quanh, lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Bố cục thiết kế này có thể mang đến linh cảm dựng phông màn sân khấu cho cô.
…
Lúc Mạnh Ly tới đây, trước mắt lơ đãng xuất hiện một mỹ nữ cao gầy.
Mặc áo cánh trắng phối hợp với váy trông nhẹ nhàng khoan khoái, eo thon ôm không hết một vòng tay, vạt váy được may thủ công bằng voan. Qua lớp voan mỏng có thể nhìn thấy đôi chân dài trắng loáng mảnh khảnh, vừa dài vừa thẳng. Mái tóc xoăn dày có màu nâu nhạt, tùy ý xõa ra phía sau.
Nhìn sau lưng thôi cũng khiến người ta muốn phạm tội…
Nếu nhìn chính diện liệu có rút lui không?
Mạnh Ly mang tâm tư rục rà rục rịch đến gần.
Anh ta đến gần cô gái, lúc cách xa vài bước, đang định mở miệng thì đối phương đột nhiên quay đầu lại.
Cô gái cầm điện thoại trên tay, trên mặt còn mang theo nụ cười.
Lúc lúm đồng tiền ấy rơi vào đáy mắt liền khiến tim anh ta bất ngờ đập loạn nhịp.
Cô gái này…. không ngờ lại đẹp như vậy!
Hằng ngày anh ta đã nhìn thấy không biết bao nhiêu mỹ nữ tiêu chuẩn thích tỏ ra e thẹn, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy cô gái này, tuy không phải hoàn hảo nhưng lại cực kỳ động lòng người, khiến cho người ta muốn chinh phục.
Mạnh Ly sững sờ tại chỗ, ngay cả việc đến gần cũng quên mất.
Giang Nhiễm giương mắt, nhìn thấy người khác phái xa lạ trước mặt, lễ phép nở nụ cười, chuẩn bị quay người đi.
Mạnh Ly bừng tỉnh, đi tới bên cạnh cô, đầu óc hỗn loạn không ngừng hò hét, một lát mới hắng giọng nói một tiếng: “Này….”
Giang Nhiễm liếc mắt nhìn anh ta, không lên tiếng.
“Tôi thấy cô khá quen…. Có phải chúng ta đã gặp ở đâu rồi không?”
Lời này vừa ra khỏi miệng, anh ta đã muốn tát cho mình mấy cái, chiêu tiếp cận này cũng quá nát đi.
Quả nhiên, sắc mặt mỹ nữ không tốt nhìn anh ta, nói: “Thật ngại quá, tôi không biết anh. Tôi còn có việc, đi trước đây.”
Giang Nhiễm bước nhanh rời đi.
Cô biết những người có thể tới đây đều là mấy phú nhị đại chuyên gây thị phi, cô không muốn gây phiền phức cho Tiêu Mộ Viễn.
Mạnh Ly đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng vội vã rời đi của cô, lòng buồn bực không thôi.
Chu Tân Tinh và Trương Nhân Khải đuổi tới, thấy anh ta đứng đờ ra tại chỗ thì đánh bộp lên lưng một cái, trêu: “Bị ma nhập hả?”
Mạnh Ly che ngực: “Tôi vừa bị một người phụ nữ làm cho bị điện giật.”
“Ai thế? Đâu rồi?” Trương Nhân Khải nhìn xung quanh.
“Đi rồi. Cô gái kia rất lạnh lùng, không thèm đếm xỉa tới tôi.” Mạnh Ly nói với Chu Tân Tinh, “Đây không phải địa bàn của cậu sao, đến lúc nào đó hỏi thăm giúp tôi xem.”
…
Tiêu Mộ Viễn nắm tay Giang Nhiễm đến gặp mặt các anh em của anh.
Giang Nhiễm vừa nhìn đã thấy người đàn ông vừa nãy tiếp cận mình…
Đương nhiên, Mạnh Ly cũng thấy cô, nỗi kinh ngạc bị áp xuống trong nháy mắt.
Tiêu Mộ Viễn giới thiệu với bọn họ: “Đây là vợ của tôi, Giang Nhiễm.”
Ba vị thiếu gia lần lượt tự giới thiệu mình.
“Tôi là Trương Nhân Khải, là bạn chơi chung từ nhỏ đến lớn với A Viễn.” Mái tóc đen của người đàn ông được chia thành hai và tám, đường nét gương mặt nhẹ nhàng khoan khoái, lúc cười rộ lên rất có cảm giác bất cần đời.
“Tôi tên là Chu Tân Tinh.” Người đàn ông để đầu đinh, làn da màu đồng, trông rất cường tráng.
“Mạnh Ly, Mạnh trong Mạnh Tử, Ly trong Ly Ca.” Anh ta mỉm cười với cô, cực kỳ ôn tồn lễ độ.
Giang Nhiễm gật đầu mỉm cười với từng người, đối với Mạnh Ly đã tiếp cận trước đó cũng nở nụ cười cho qua.
Mọi người cùng đi vào lầu nhỏ, bên trong còn có một cô gái đang chờ.
Cô gái vọt tới trước mặt Tiêu Mộ Viễn, ngọt ngào gọi: “Anh Mộ Viễn!”
Giang Nhiễm đánh giá cô ta một chút, là một cô gái rất xinh đẹp, nhìn qua là một người cực kỳ thanh thuần, đáng yêu.
Tiêu Mộ Viễn nhàn nhạt gật đầu với cô ta.
Chu Tân Tinh đứng bên cạnh nói: “Nha đầu này nghe nói hôm nay cậu mời khách nên đòi đi theo.”
“Đã lâu em chưa gặp anh Mộ Viễn rồi….” Cô gái hờn dỗi.
Chu Tân Tinh nhắc nhở: “Chị dâu bên cạnh không thấy hả?”
Lúc này cô gái mới chuyển ánh mắt sang Giang Nhiễm, cười với cô: “Chào chị dâu, em là Chu Lê, em gái kết nghĩa của anh Mộ Viễn.”
Giang Nhiễm: “……”
Cô ghét nhất chính là kiểu anh em kết nghĩa, nghe là thấy lúng túng.
Nhưng trên mặt thì vẫn mỉm cười, đáp: “Chào em.”
Giang Nhiễm đang định ngồi xuống thì điện thoại di động vang lên, là Lê Hinh gọi tới.
Giang Nhiễm nói với Tiêu Mộ Viễn: “Bạn em đến rồi, em ra ngoài đón họ.”
Tiêu Mộ Viễn hỏi: “Muốn anh đi với em không?”
“Không cần đâu, có nhân viên phục vụ dẫn đường mà.” Giang Nhiễm vẫy tay rồi đi mất.
Sau khi Giang Nhiễm rời khỏi đây, Trương Nhân Khải giơ tay lên vỗ tay liên tiếp “chát chát chát”.
Ánh mắt ngó nghiêng cả hai phía: “Vừa nãy là ai nói muốn dạy dỗ A Viễn, bây giờ mau bước ra đi.”
Chu Tân Tinh nhìn quanh: “Là ai? Ai muốn dạy dỗ A Viễn vậy?”
Mạnh Ly tỏ vẻ mơ hồ nhìn ba người họ: “Có thật không? Có người muốn dạy dỗ Tiêu gia của chúng ta à?”
Tiêu Mộ Viễn bình tĩnh ngồi xuống, ánh mắt đảo qua người bọn họ, không nhanh không chậm nói: “Dạy dỗ tôi cái gì?”
Trương Nhân Khải cười: “Bây giờ sợ là không phải dạy dỗ mà là ước ao rồi.”
Mạnh Ly gật đầu từ đáy lòng, giơ ngón tay cái với Tiêu Mộ Viễn: “Có chết dưới cây mẫu đơn cũng đáng giá.” [*]
[*] Nguyên văn là : “Mẫu đơn hoa hạ tử, tác quỷ dã phong lưu – 牡丹花下死作鬼也风流” (chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu. Câu xuất phát từ bài “Mẫu đơn Đình” mẫu đơn là chỉ người đẹp, đại loại là câu nam giới dùng để biểu tỏ tình cảm tình yêu tình ngưỡng mộ với người đẹp,
vì người đẹp có thể làm bất cứ chuyện gì, chết cũng vui lòng).Anh ta thật sự không dám nói, suýt chút nữa đã nhất kiến chung tình với vợ người ta rồi.
Giang Nhiễm dẫn theo hai người bạn đi vào, giới thiệu với mọi người.
Chín người náo nhiệt ngồi đầy cả bàn, một nửa là bạn tốt của đằng trai, nửa còn lại là bạn tốt của nhà gái.
Sau khi Trương Nhân Khải chào hỏi bạn bè của Giang Nhiễm xong, cười bảo: “Tôi thật hối hận khi không tham gia hôn lễ của A Viễn, chứ nếu không đã sớm quen biết mấy đại mỹ nữ này rồi.”
Củng Tinh nhún vai, đáp: “Chúng tôi cũng có tham dự lễ cưới đâu.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Chu Lê nhìn về phía Tiêu Mộ Viễn, miệng chứa ý cười hỏi: “Đây là như thế nào vậy? Bây giờ có xu hướng kết hôn không mời bạn tốt sao?”
Giang Nhiễm và Tiêu Mộ Viễn liếc mắt nhìn nhau, ngầm hiểu ý.
Vốn dĩ cách bọn họ đến với nhau cũng không vẻ vang gì, thật sự không muốn bạn bè tham dự loại nghi thức làm cho lệ đó.
Nghĩ lại, đây có được xem là một loại hiểu ý ngầm không nhỉ?
Giang Nhiễm nhìn về phía Chu Lê, nói: “Người lớn nhà bọn chị đã đính ước với nhau từ bé, chứ trước đó bọn chị không quen biết nhau. Nếu chị biết chồng mình đẹp trai như vậy thì nhất định đã mời bạn bè đến hôn lễ để khoe khoang một phen rồi.”
Người trên bàn đều nở nụ cười. Tính cách cô gái này ngay thẳng, đúng là có chút thú vị.
Từng món ngon được bày biện lên, nhân viên phục vụ rót cho mỗi người một ly rượu đỏ.
Trương Nhân Khải bưng ly rượu lên: “Nào, mọi người hãy cùng nhau cạn ly, chúc Mộ Viễn và Tiểu Nhiễm tân hôn hạnh phúc, trăm năm hòa hợp.”
Mọi người đồng loạt đứng lên, cụng ly: “Tân hôn hạnh phúc!”
Lúc ánh mắt Chu Lê rơi vào người Giang Nhiễm có chứa một tia oán hận, không dấu vết thu hồi lại, uống cạn ly rượu.
Bầu không khí trên bàn càng lúc càng náo nhiệt, mấy người đàn ông đều đang nói về sự tích vinh quang trước đây của Tiêu Mộ Viễn. Bạn tốt của Giang Nhiễm không cam lòng tụt lại phía sau, nên cũng bắt đầu kể về những năm tháng cao chót vót của cô.
Nói rồi nói, không biết làm sao, vốn từng người đang thổi phồng lên chợt biến thành mấy câu chuyện yêu ma quỷ quái.
Giang Nhiễm và Tiêu Mộ Viễn nhìn nhau, đều thấy được sự hối hận trong mắt đối phương.
Loại bạn bè liên tục khơi gợi chuyện cũ của mình như thế này, rốt cuộc là đến chung vui hay là đến phá đám vậy?
Lúc Củng Tinh đang nói đến chuyện trước đây Giang Nhiễm được nhiều người theo đuổi như thế nào thì Chu Lê tiếp lời: “Chị dâu được hoan nghênh như thế, chắc hẳn đã từng có rất nhiều bạn trai cũ phải không?”
Bầu không khí trên bàn chợt yên tĩnh quái dị trong một giây.
Chu Tân Tinh liếc mắt nhìn Chu Lê.
Không mở nắp thì làm sao biết trong bình có gì, làm gì có chuyện trong ngày tân hôn lại ở trước mặt vợ chồng ta hỏi mấy chuyện này chứ! Đúng là không hiểu chuyện mà!
Giang Nhiễm run lên, mỉm cười: “Không nhiều, chỉ có một thôi.”
Tiêu Mộ Viễn quay đầu, đăm chiêu nhìn cô.
Củng Tinh nói: “Đã rất lâu rồi mà, giống như hồi còn bé chơi đùa thôi, sao có thể xem là thật được?”
Chu Lê cũng cười tiếp lời: “Ừ, chỉ chơi đùa thôi, chắc chẳng có bao nhiêu tình cảm đâu.”
Giang Nhiễm chẳng muốn quan tâm đến cô ta, vốn đã không thích cô em gái kết nghĩa này rồi, tốt nhất không nên nói nhiều, càng nói càng phiền.
Cô lười biếng đáp một tiếng: “Đúng vậy, thời niên thiếu ngông cuồng mà.”
Cô quay đầu, đón nhận ánh mắt mang ý tứ sâu xa của Tiêu Mộ Viễn, hỏi: “Vậy anh có bạn gái cũ không?”
Cứ thảo luận về cô thì vô vị lắm. Không bằng tâm sự về anh đi.
Tiêu Mộ Viễn còn chưa lên tiếng, Trương Nhân Khải đã chen vào: “Ở ngoài thì tôi có thể làm chứng là không có, nhưng mà ngầm thì…. không biết rồi.” Nói xong, anh ta cười hì hì: “Dù sao, người theo đuổi cậu ấy nhiều như vậy, ai biết được cậu ấy có hay không….”
Ánh mắt ác liệt của Tiêu Mộ Viễn phóng tới, anh ta cười cười rồi ngoan ngoãn ngậm miệng.
Mạnh Ly nói với Giang Nhiễm: “Em yên tâm, loại trai thẳng như A Viễn không hiểu phong tình là gì đâu, trừ khi người trong nhà sắp xếp, ngoài ra không có chuyện tự do yêu đương đâu.”
Chu Tân Tinh cũng lên tiếng: “Trước đây chúng tôi cứ luôn lo lắng cậu ấy sẽ độc thân mãi, nào ngờ cậu ấy lại là người đầu tiên kết hôn.”
Trương Nhân Khải: “A Viễn mãi mãi là người đi trước mà.”
Giang Nhiễm nhìn về phía Tiêu Mộ Viễn, cười cười: “Khó trách….”