Lục Nghiên Dương tắt vòi nước rồi đi ra bên ngoài.
Kiều Uyển Nhi nhìn thấy hắn rời đi, thở phào.
Cuối cùng cũng đã xong rồi, nếu còn thêm lần nữa thì cô sẽ chết mất.
Dù có sống thì cũng thoi thóp, ngày mai chẳng thể nào đi làm được đâu.
Xem như hắn vẫn còn lương tâm.
Đúng là tên cầm thú mà, chưa kịp nghỉ ngơi đã bồi thêm một cú.
Định giết cô à?
Kiều Uyển Nhi ngửa đầu ra sau, thả lỏng cơ thể trong dòng nước ấm, tận hưởng sự thoải mái mà nó đem lại.
Cơn mệt mỏi cùng bao nhiêu thứ nhớp nháp dính đầy trên cơ thể đều bị cuống trôi.
Nếu chỉ vừa mới hai lần mà cô đã gục ngã thì mớ đồ ăn chất lượng cô ăn mỗi ngày chẳng có ích lợi gì.
Nhưng nếu nói là khoẻ thì không thể nào, giờ đây chân của cô run rẩy liên hồi, hệt như đứa bé vừa mới chập chững biết đi.
Loáng thoáng nghe thấy âm thanh của tiếng bước chân, Kiều Uyển Nhi chỉ có thể chậm rãi mở đôi mắt.
Hàng lông mi cong vút run lên, nốt ruồi nơi khoé mắt thực sự tô điểm cho sự yêu kiều này.
Vẻ yếu đuối làm cho người ta muốn che chở.
Đón xem chap mới nhất trên mangatoon
Nhìn thấy thân ảnh của người đàn ông còn chẳng thèm quấn lấy một mảnh vải, cô cũng lười xấu hổ rồi.
Đúng hơn là không còn sức để mà thét lên:
‘Anh đừng qua đây’.
Nghe có hơi giả tạo nhỉ.
Làm xong lần thứ hai rồi mà bảo đừng có đến gần.
Nếu cô nói vậy thì giống như thứ đuọc gọi là ‘tình thú’ mà Hạ Liên Tâm nói rồi còn gì.
Thân ảnh [email protected] trụi kia đến gần, ngồi ở ngoài thành bồn tiện tay vuốt v e mái tóc có chút ướt của cô, vén nó ra phía sau.
Lục Nghiên Dương đưa tay đỡ phía sau gáy cô, sau đó cúi đầu bắt lấy cánh môi đang hé mở.
Hắn nhẹ nhàng cho lưỡi vào khuấy đảo, bao nhiêu ngọt ngào của cô đều bị hắn nuốt vào bụng.
Cả cơ thể cô run lên, dòng điện trong cơ thể lại bắt đầu chạy, tê rần.
Sau một lúc hắn mới luyến tiếc buông cánh môi kia ra, tiện thể kéo theo một sợi chỉ.
Lục Nghiên Dương li3m li3m môi, nhìn gương mặt cô đỏ hồng vì một màn vừa rồi, hắn cười.
Trong lòng nảy sinh chút tự hào.
Tiếp sau đó hắn liền chui vào bồn tắm, ngồi phía sau cô.
Bàn tay hắn tát nước xối lên bờ vai trắng noãn của vợ mình.
Lúc đầu chỉ muốn rửa trôi những thứ bản thân đã tạo trên người cô, nhưng tiếp theo đó thì không.
Nhìn dòng nước trong veo chảy từ bả vai xuống đôi gò b ồng, vây lấy đỉnh đỏ tròn rồi trút xuống bồn nước lặn mất tăm, hắn hứng thú ngồi đó mãi mê tát.
Đến cả thân chủ đang nằm lim dim cũng bị cái trò quái đản của hắn làm cho sôi máu.
Kiều Uyển Nhi cáu kỉnh dùng tay véo bắp đùi cứng như hòn đá của hắn, đanh giọng:
“ Anh … đang làm cái gì vậy?”.
Lục Nghiên Dương không biết xấu hổ, bị cô cảnh cáo mà vẫn không chịu ngừng, mở miệng thành thật đáp:
“ Tắm cho