Kiều Uyển Nhi không dám tự mơ mộng gì, chỉ đáp trả một tiếng hời hợt:
“Ồ”.
Cùng lúc đó, xe cũng đã đến công ty.
Cô bước xuống xe rồi đi vào.
Nửa năm nay hắn bị làm sao vậy?
Tính ra nếu không tính những hôm hắn đi công tác và không có mặt ở nhà thì họ đêm nào cũng ngủ cùng nhau.
Nếu không ngủ thì … thức đến sáng.
Hắn chẳng tha cho cô ngày nào.
Đương nhiên nếu như cô mệt mỏi, đang trong kỳ s1nh lý hoặc không muốn thì hắn tuyệt đối không ép buộc,
Kiều Uyển Nhi cứ như bị quỷ nhập vậy, chẳng đêm nào hắn muốn mà cô từ chối.
Đừng có bảo là mê luyến thân thể của hắn rồi nha!!!
Tuy là cái thân hình vạm vỡ kia đúng là mỗi lần không mảnh vải lại khiến cho cô không kìm được mà nuốt vài ngụm nước bọt, nhưng mà đến mức độ này rồi sao?
Hay là từ thích chuyển sang yêu?1
Không thể nào.
Chỉ vừa mới chung sống hơn nửa năm, sao có thể yêu một cách nhanh chóng thế được?
Là ai chứ không thể là cô được.
Kiều Uyển Nhi luôn cho rằng bản thân sống lý trí, nhưng hình như cô đã sai rồi.
Hắn nói bản thân thích trẻ con là có ý gì? Muốn cô sinh vài đứa?
Thôi đi Kiều Uyển Nhi, đừng có tự mình đa tình.
Cũng đúng thôi, với người chẳng hề nhận được sự quan tâm của gia đình từ nhỏ đến lớn như cô mà nói thì nội tâm thực sự yếu như sên.
Cô từng hi vọng rất nhiều ở cha mẹ, nhưng kết quả nếu không thất vọng thì là tuyệt vọng.
Nên cô thà cho rằng hắn tốt với mình là vì thương cảm và thể diện còn hơn.
Đang chìm đắm trong suy nghĩ, cô mở cửa thang máy rồi chạy vào, ấn nút.
Cũng chẳng thèm chờ hắn.
Lục Nghiên Dương lúc cô xuống xe đi được một đoạn còn đang cười cười nghĩ ngợi, khi xuống xe thì bóng dáng của cô gần như khuất tầm nhìn.
Thế nên Lục tổng phải đi chuyến thang máy lần sau.
Thường ngày nếu cô đi trước thì luôn nhấn nút chờ, hôm nay sao vậy?
Hắn nói gì sai hay sao?
Lương Đông đứng bên cạnh hắn, bề ngoài của cậu giống như mặt hồ yên ả, nhưng nội tâm đã sớm gào thét.
- Hai con người hướng nội yêu nhau đúng là phiền mà.
Lục Nghiên Dương nhìn cửa thang máy đóng kín, như có như không hỏi cậu:
“ Vợ tôi sao vậy?”.
Nhưng Lương Đông còn chauw kịp đáp lời thì hắn đã lên tiếng:
“ Thôi đi, có hỏi thì cậu cũng không biết”.1
Nhìn Lương Đông rất thân thiện, gương mặt lại dễ thương chưa trải sự đời nên tất nhiên Lục Nghiên Dương sẽ trông mặt mà bắt hình dong.
Về việc tình cảm