Vì cố chấp bế cô lên xe nên mới xảy ra sự việc đó.
Kiều Uyển Nhi nghe bác sĩ nói xong mà máu dồn lên não, cô xoay sang nhìn người đàn ông đang ngồi trên giường, nổi đoá:
“ Anh bị ngốc à?”.1
Lục Nghiên Dương không nói gì, lúc đó hắn chỉ lo cho an nguy của cô nên chẳng hề cảm thấy đau đớn.
Đến lúc vào trong bệnh viện hắn vẫn cố chấp nói bác sĩ phải kiểm tra cho cô trước.
Kiều Uyển Nhi nhìn cánh tay đầm đìa máu đang được sợ cứu vì ma sát với mặt đường của hắn mà đau xót không thôi.
Nhìn thấy cô dán chặt mắt vào người chồng của mình, Hạ Liên Tâm cũng ngại ở lại đó cản trở và ăn cẩu lương.
Cô ấy níu tay Thượng Quan Thiên Kỳ, thì thầm:
“ Đi thôi”.
………..
Căn phòng thoáng chốc yên lặng, cô gái nhỏ ngồi bên cạnh ngừoi đàn ông, cúi đầu không nhìn rõ gương mặt, nhưng thông qua giọng nói có thể thấy được cô đang rất lo lắng:
“ Anh … có đau không?”.
Lúc nãy hắn cứ ép bác sĩ phải kiểm tra cho cô trước, ngay cả khi bản thân đang được sơ cứu cũng nhìn chăm chăm vào cô, mỗi lần cô nhíu mày, hắn đều sốt ruột.
“ Không đau lắm” - Lục Nghiên Dương lên tiếng.
Hắn khẽ đưa tay chạm vào bàn tay đang quấn băng cá nhân của cô, giọng nói có chút đau lòng:
“ Em thì sao?”.
Kiều Uyển Nhi cúi đầu, hắn không thấy được biểu cảm, chỉ nghe thấy cô hít hít cái mũi, đưa tay lên mặt lau lau vài cái rồi nghẹn lời:
“ Tôi có thể bị gì chứ?”.
Anh che chắn thế kia thì có thể làm sao được?
“ Vậy thì tốt” - Hắn nói.
“ ………”.
Im lặng nối tiếp im lặng, đang lúc cô định đứng lên thì nghe thấy giọng của người đàn ông ấp úng:
“ Tôi … anh … thế này, có được xem là đã cứu em một mạng không?”.
Kiều Uyển Nhi nhìn thương tích của hắn, ánh mắt đỏ hoe, ngẩng đầu lên nghi hoặc hỏi:
“ Sao lại nói thế?”.
“……..”.
Người đàn ông như xem cô là nước đá, nắm chặt thì sẽ tan nên chỉ dám đưa tay chạm nhẹ.
Ngón tay cái hắn vuốt v e làn da mịn màng của cô, không có d*c vọng mà chứa đầy sự cưng chiều.
Ánh mắt cũng không hề che đậy cảm xúc yêu thương.
Qua được vài phút hắn mới mở miệng:
“ Nếu anh dùng ơn cứu mạng này … muốn em lấy thân báo đáp thì có quá bỉ ổi không?”.1.
Kiều Uyển Nhi rót cốc nước ấm, đưa cho hắn, giọng nói vẫn rất lý trí:
“ Đương nhiên là bỉ ổi”.
Lục Nghiên Dương cúi đầu nhìn cốc nước trong tay, lát sau uống sạch.
Kiều Uyển Nhi cầm lấy cái cốc, đặt lên bàn.
Một lúc lâu liền nói:
“ Nhưng cũng đành phải chịu