Đối với cách lý luận của hắn, Kiều Uyển Nhi cũng không chịu thua mà lên tiếng:
“ Vậy thì nói thế nào? Trưởng thành cả rồi, ngay cả đứa con nít còn biết rằng làm ngừoi thì phải thành thật.
Lớn to xác mà đời sống ngày càng thụt lùi thì càng nên bỏ đi”.
“ ………”.
Linh tính mách bảo, cảm thấy dù có nói thắng đi chăng nữa thì cũng trở thành người chịu thiệt thòi, Lục tổng chỉ còn cách hạ mình, trưng ra gương mặt đáng thương nhất có thể, mong rằng vợ mình có một chút lòng trắc ẩn mà bỏ qua cho lần này:
“ Nhưng mà … nếu người đó thực sự biết lỗi và muốn sửa đổi thì cũng nên cho họ một cơ hội”.
Kiều Uyển Nhi rướm người lấy cái điều khiển rồi tắt tivi, cô chẳng có gì là quan tâm đ ến người đang đứng trên bậc thang, ôm cái hộp kem đã hết đi vào bếp thờ ơ đáp lại:
“ Biết lỗi thì nên làm theo yêu cầu của người bị lừa dối, xem họ muốn gì và cố gắng đáp ứng thì mới gọi là thành tâm muốn sửa đổi”.
Chẳng lẽ cô muốn trả ‘hàng’?
Phải làm như vậy thì mới chấp nhận tâm ý cảu hắn?
Kiều Uyển Nhi bề ngoài lạnh tanh, nhưng khi đi vào bếp liền không nhịn được mà cong môi cười.
Đừng có nghĩ rằng chỉ có mỗi mình hắn là biết lừa gạt, cô cũng có thể làm nha.
Phải trả đũa vì dám trêu cô.
Và …
Việc này đúng là có chút thú vị, phải làm cho hắn nơm nớp lo sợ, vậy thì sau này sẽ chú ý hơn.
Đừng có mà giở trò lừa gạt cô nữa.
Cho nếm mùi đau khổ này.
Kiều Uyển Nhi thực chất không muốn trả ‘hàng’, chỉ là muốn hù doạ hắn một phen.
Khi biết được cái tên này có tình cảm với mình, cô có chút đắc ý, không còn cảm thấy lo lắng nữa.
Nhưng mà cô cũng phải cân nhắc kỹ lưỡng trước khi chê bai hắn.
Nếu cứ chọc ngoáy vào vấn đề hắn làm cho cô không hài lòng vào ban đêm thì tối nay cái tên này chắc chắn sẽ mò vào hành hạ cô đến sáng cho xem.
Không như Lục Nghiên Dương suy đoán, hắn cứ ngỡ cô sẽ giận rồi ngủ riêng một khoảng thời gian dài, nhưng đêm đến, khi vào phòng ngủ đã thấy cô nằm trên giường cầm trên tay quyển sách.
Hắn vừa mới tắm, cơ thể quấn mỗi cái khăn bên dưới, sợ cô lại chuồn đi mất cho nên khoác thêm áo choàng bên ngoài.
Kiều Uyển Nhi chỉ nhìn cho có, dường như cô chẳng bận tâm gì lắm.
Hắn ngồi lên giường thì cô cũng đặt quyển sách lên đầu nằm rồi đắp chăn.
Kiều Uyển Nhi không vội ngủ, cô xoay lưng về phía hắn,