“ Anh nói chuyện với con như vậy mà coi được à?”.
Nhiều lúc nhìn thấy hắn, cô lại chẳng biết hắn và Thượng Quan Thiên Kỳ, chồng Hạ Liên Tâm có phải họ hàng gì không, sao mà lại giống nhau như thế.
Ngay cả con mình cũng ganh tị.
Dạo này hình như hắn và Thượng Quan Thiên Kỳ rất hay qua lại.
Vì cô sinh sau Hạ Liên Tâm chỉ vài tháng, cho nên hai ông bố rất hay trò chuyện khi cô sang nhà Hạ Liên Tâm để chơi.
Có hôm cô còn nghe thấy Thượng Quan Thiên Kỳ ca cẩm với chồng mình:
“ Cứ tưởng là con gái, phòng công chúa, quần áo, giày dép đã chuẩn bị xong, ai ngờ đâu lại là một con vịt đực”.
Cứ tưởng hắn sẽ im lặng mà nghe, ai ngờ đâu cái người tưởng chừng ít nói này lại phụ hoạ theo:
“ Đứa con gái nhà tôi ngày ngày bám theo mẹ, nếu là con trai thì tôi đã thẳng chân đá vào mông vài cái rồi, tch”.
“ ……….
”.
Cô đang nghe cái gì đây?
Đây là những câu mà người cha nên kể về con mình hay sao?
Hai cái người này, bình thường giúp tôi có được hay không hả???
Chỉ còn ba tháng nữa là tròn hai năm, Kiều Uyển Nhi hết hạn tang.
Lục Nghiên Dương vui còn hơn trúng thầu.
Cuồi cùng sau bao nhiêu năm chờ đợi thì hắn đã có thể tổ chức hôn lễ, cùng với cô tiến vào lễ đường.
Đang lúc vui vẻ thì Kiều Uyển Nhi bồng Lục Tiểu Nhã trên tay và nói với hắn:
“ Con vẫn còn nhỏ, bà nội muốn đợi đến khi con lớn sẽ cho mặc váy cưới làm dâu phụ, đi theo phía sau em tung hoa cưới”.
“ Không cần phiền vậy đâu, tổ chức đi, khi nào con lớn chúng ta làm thêm lần nữa”.
“…….
.
”.
Kiều Uyển Nhi nhìn hắn bằng nửa con mắt, cái người đàn ông này đúng là.
Cô đã ký vào giấy đăng ký kết hôn, con cũng sinh cho hắn, hắn còn sợ cô bỏ trốn hay sao?
Kiều Uyển Nhi lắc đầu bất lực, nhẹ giọng nói
“ Anh làm ơn đi, em không có trốn đâu mà lo”.
“ Anh muốn thấy em mặc váy cưới”.
“……….
”.
Cô thở dài, suy nghĩ một lát rồi trả lời:
“ Được rồi, hai năm nữa nhé!”.
“ Anh biết là em sẽ đồng … hả?”.
Còn đang vui mừng vì cô suy nghĩ lại, ai ngờ đâu lại chẳng có khác biệt gì.
Lục tổng yểu xìu, hai năm nữa biết đến khi nào chứ?
Kiều Uyển Nhi thực sự buồn cười khi nhìn thấy bộ dạng này của chồng mình.
Có lẽ hắn mong chờ ngày bọn họ tổ chức hôn lễ lắm, nay cô sắp hết kỳ mãn tang lại tiếp tục dời thời gian cho nên thất vọng.
Nhưng mà chẳng còn cách nào khác, bà nội muốn cháu gái được xuất hiện trong lễ cưới