Cả đêm đó hắn quấn lấy cô suốt, dường như không giây phút nào là không ở bên trong mà khuấy đảo điên cuồng.
Kết thúc một hiệp, Kiều Uyển Nhi xụi lơ nằm trên giường mà mà cái vật kia vẫn chưa chịu hạ xuống
Hắn không có hành động gì cả, nằm bên cạnh cô dường như đã ngủ.
Ít lâu sau, vì cơ thể nh.ớp nháp khó chịu nên cô bước xuống giường cố gắng đi về phía phòng tắm bằng đôi chân run rẩy hệt như trẻ vừa mới tập đi
Kiều Uyển Nhi ngồi trong bồn sứ trắng ngâm mình ở đó, cũng chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu.
Cô nhắm mắt lại, lim dim muốn ngủ.
Cho đến khi cửa phòng được mở ra, lúc này Kiều Uyển Nhi chẳng thể nào mở nỗi mắt
Tiếng bước chân đi đến ngày càng gần hơn, cô mệt sắp chết rồi.
Bây giờ dù có bị làm gì cũng không thể kháng cự nỗi đâu
Tuy không thấy đối phương đang làm gì nhưng bằng giác quan thứ sáu mạnh mẽ có thể cảm nhận được hắn đang ngồi bên cạnh quan sát
Hả? Vì sao cô có thể biết là hắn ư? Cũng có thể sau khi hành sự xong thì người ‘chồng’ này đã rời khỏi rồi phân phó người làm đi vào đây xem tình trạng của cô thế nào
Nhưng cô lại đoán chắc đó là hắn
Vì trong cái dinh thự này chia ra làm hai loại.
Một là sẽ đối xử tốt với cô bằng cả tấm lòng, quan tâm và rất hay hỏi han
Còn lại là người do mẹ chồng âm thầm sắp đặt, để theo dõi.
Mà những người này ghét cay ghét đắng cô, đương nhiên không rãnh mà vào đây xem tình hình
Dù có vào vì nghe theo chỉ thị của hắn thì cũng sẽ phớt lờ
Mà cái người đang ngồi bên cạnh không như vậy, không nóng không lạnh.
Thỉnh thoảng sẽ hắng giọng.
truyện kiếm hiệp hay
Mà giọng của hắn cô tất nhiên quen thuộc, tuy chỉ vừa mới ở đây, nhưng sao có thể không nhận ra được cái âm thanh quen thuộc đó sau hai đêm … e hèm, sau khi đã tiếp xúc chứ?
Khi thị giác mất đi, những giác quan khác sẽ trở nên nhạy bén hơn mà
Âm thanh sóng nước bì bõm và có gì đó dường như sượt qua da khiến cô chau mày đôi chút
Vật đó mềm mềm, có chút nóng lại ẩm ướt đang cọ ở cổ cô, tiếp đó trượt xuống cánh tay.
Không nhìn thấy được nên trong lòng bất an, nhưng lại khá thoải mái.
Nên Kiều Uyển Nhi thả lỏng người, cô ngủ lúc nào không biết
Lục Nghiên Dương thực chất từ nãy đến giờ không ngủ.
Cái vật đó vẫn còn sưng to, nhức nhối