Để tránh Hạ Đông Quân càng xa càng tốt
Vì quá sợ nên không có thời gian rót thêm tách mới, nhanh chóng đứng lên ròi từ khi nào đã đến bên cạnh hắn
Kiều Uyển Nhi cười gượng gạo
“ Trà này không tồi đâu, anh uống thử đi”
Hắn nhìn tách trà, sau đó lại cắm đầu vào máy tính
“ Hừ”
Kiều Uyển Nhi không tin vào mắt mình, suýt chút thì cô khinh bỉ cười thành tiếng
Tôi đây có ý tốt … tuy động cơ thì không hoàn toàn là thiện chí nhưng ít ra dù không thích uống, không nói câu cảm ơn thì cũng đừng có làm ra cái vẻ mặt đó chứ?
Hừ gì mà hừ? Tôi đây làm gì nợ anh à?
Kiều Uyển Nhi cười công nghiệp, cô nhanh chóng xoay người rời đi và ném lại cho hắn một câu
“ Chỗ ngồi của tôi đã sắp xếp xong thì tôi xin phép”
Alex ngồi ở trên sofa, đợi cô đi ra ngoài liền nói với hắn
“ Thấy tôi và em dâu nói chuyện nên cậu ghen à?”
“ ……..”
“ Có cần thiết phải làm chuyện thừa thải vậy không hả?”
Đương nhiên hắn biết điều này thật trẻ con, nhưng trong lòng vừa ghen ăn tức ở vừa thấy khó chịu.
Cảm thấy bản thân thực sự chẳng làm được gì, chỉ nhìn thấy cô liền căng thẳng, chẳng làm được gì nữa
Nhìn ra bên ngoài thấy cô sắp xếp lại tài liệu, dáng vẻ động lòng không thể rời mắt
Cùng lúc đó thì chuông điện thoại reo lên, Lục Nghiên Dương nghe máy …
Hạ Đông Quân ở trong phòng không được bao lâu thì đã đi ra ngoài, anh đi đến bên cạnh Kiều Uyển Nhi, cười nói
“ Người bạn này của tôi từ khi sinh ra thì gương mặt đã như vậy, cô đừng để trong lòng”
“ Ừ”
Anh định rời đi nhưng khựng lại, đột ngột hỏi thêm
“ Chẳng lẽ cô không cảm thấy … hắn đối với cô …”
Kiều Uyển Nhi chậm rãi đưa ánh mắt lạnh nhạt lên nhìn anh, như thể đang muốn nói
- Giữa họ thì có thể có gì?
Hạ Đông Quân không nói nữa, dù sao tình cảm là chuyện của hai người.
Anh có ý tốt nhưng nói quá nhiều thì đôi khi sẽ phản tác dụng
Quả thực như vậy, dù anh có nói thì cô cũng sẽ nghĩ vì anh là bạn thân của hắn, nói tốt cho hắn là điều đương nhiên
******
Hôm nay là ngày đầu tiên, công việc không nhiều, chỉ sắp xếp lại giấy tờ và xem vài thư mục trên máy tính
Không phải làm văn phòng rất bận rộn hay sao? Nhưng cô cứ nhàn hạ thế nào ấy
Giờ cơm trưa, nhìn người trong phòng vẫn đang