Chuyện cũ còn chưa qua đi thì rắc rối mới đã đến, Kiều Uyển Nhi còn chưa bước vào phòng khách thì đã nghe thấy bên trong có tiếng ngừoi rất khó chịu vọng ra
“ Ai cho cô đến công ty để làm việc? “
Gì nữa đây? Chẳng làm gì mà cứ gặp toàn chuyện phiền.
Cô chỉ muốn sống bình yên thôi mà khó khăn đến vậy ư?
Thôi Tử Niệm đã đợi ở đây từ rất lâu, vừa nghe thấy người làm thông báo cô đã về liền đứng phắc dậy rồi liên tục nói những lời không mấy hay ho
“ Đã kết hôn rồi không biết ở là đảm đương công việc, ngay từ đầu tôi đã biết cô không phải người an phận gì…”
“ Công việc này con và hắ..n … con và chồng đã bàn bạc xong xuôi rồi, thưa mẹ” - Kiều Uyển Nhi chen lời
“ Ai là mẹ của cô? Cô nghĩ bản thân xứng đáng với vị trí Lục thiếu phu nhân à?”
Kiều Uyển Nhi không có tức giận, cô chỉ cảm thấy đúng là mâu thuẫn.
Vừa mới bảo cô kết hôn rồi nên an phận thì câu sau đã phủi sạch quan hệ
Rồi rốt cuộc là bà ấy muốn nói cái gì đây?
Cô thở dài, trưng ra gương mặt hối lỗi
“ Mẹ nói đúng, con không xứng với cái ghế Lục thiếu phu nhân thật”
“ Đúng đó, làm ngừoi thì nên biết thân …”
“ Nhưng nếu bây giờ ly hôn thì ngừoi bị ảnh hưởng nhiều không phải con đâu ạ”
Thôi Tử Niệm nhíu mày - “ Ý gì?”
Kiều Uyển Nhi khoan thai khoanh tay trước ngực, bàn tay thon dài tỳ nhẹ lên cằm.
Cô chẳng hề vội vàng mà trầm ngâm một lúc sau đó mới lên tiếng
“ Cổ phiếu, hợp đồng sắp ký kết … sẽ vì cuộc hôn nhân chỉ vừa mới đăng ký đã tan vỡ này … “
Cô nói thêm - “ Chắc con không cần giải thích thì mẹ cũng hiểu “
“Cô …”
“ Con đâu còn cách nào khác ngoài việc phải ngồi trên chiếc ghế Lục thiếu phu nhân này “ - Kiều Uyển Nhi nhún vai, bày ra gương mặt cam chịu, hệt như việc này ngay từ đầu cô chẳng muốn làm đâu
Hết lần này đến lần khác chen lời và cả cái thái độ giả vờ kia đều khiến cho Thôi Tử Niệm như muốn phát điên
Chẳng yếu đuối để người khác bắt nạt, cũng chẳng đanh đá khiến người ta bắt bẻ.
Bộ dạng thanh thuần hiểu lý lẽ đó không ai có thể nói được gì
“ Đừng tưởng có Nghiên Dương chống lưng thì muốn làm gì cũng được “
“ Con không dám” - Nếu