Trong não cô vẫn lăng tăng vấn đề này, mẹ chồng đến tìm chẳng lẽ không chịu gặp?
Một hai lần còn có thể nhưng nếu như vậy mãi thì sẽ thành ra gì nữa?
Mà người mẹ chồng này của cô đâu hiền lành thánh thiện đến mức để cô xem thường mà không làm gì?
Thế nào cũng sẽ lan truyền tin tức chẳng mấy hay ho, rồi danh tiếng của cô sẽ thế nào?
Nghĩ thôi đã thấy mệt rồi
Nếu là cô, một người mà mình ghét cay ghét đắng dám vô lễ thì cô sẽ đi lan truyền tin tức và thêm mắm dặm muối vào, phóng đại đến mức khiến cho người đó chẳng thể nào ngẩng đầu được
Suy bụng ta ra bụng người là hành vi không tốt, nhưng thực chất Thôi Tử Niệm cũng sẽ như thế mà thôi
Việc này không làm bừa được, phải từ từ mà suy tính
Cô vừa nằm vừa nghĩ ngợi, chẳng biết qua bao lâu đã thiếp đi.
Người đàn ông nằm bên cạnh lúc bấy giờ mới xoay đầu, chăm chăm nhìn vào Kiều Uyển Nhi đang say giấc
Hắn đã giải vây cho cô không biết bao nhiêu lần, tình huống ngàn cân treo sợi tóc Kiều Uyển Nhi không biết nên giải quyết thế nào hắn cũng liền ra mặt
Nhìn cô gái vô tâm đang nằm trên giường, Lục Nghiên Dương lầm bầm - “ Ngay cả một câu cảm ơn cũng không có ….
Nhỏ nhen”
Cũng chẳng biết người nhỏ nhen ở đây là ai nữa …
Ánh mắt hắn có chút hờn dỗi chăm chú nhìn cô, những chẳng biết từ lúc nào lại chuyển thái độ.
Vừa ngắm nhìn vừa tủm tỉm cười
“ Chưa nhìn thấy người con dâu nào dám cãi lại mẹ chồng giống em …” - Lục tổng lại tiếp tục độc thoại
Nếu là những người khác, chỉ cần sắc mặt mẹ chồng không tốt thì đã sợ đến mức run rẩy mà khóc lóc.
Bất chợt hắn nghĩ lại chuyện khi còn đi học, cô bị ngừoi khác nói xấu, không những không bỏ qua mà còn xông thẳng đến chỗ những kẻ đó mà hỏi cho ra lẽ
Đúng là không sợ trời không sợ đất mà
Dường như cô chỉ sợ cha mẹ ruột của mình, lần gặp gỡ hắn trong buổi tiệc gương mặt cô tràn ngập sự căng thẳng, nhưng những lần sau cũng đâu lại vào đấy
Cô gái nhỏ với tính khí cao ngạo chẳng hề nể mặt hắn chút nào, thậm chí vì hắn khẩn trương không nói được mấy câu còn bực dọc ra mặt.
Nếu không phải vì sợ cha mẹ thì chắc lúc đó cô đã chửi thẳng mặt hắn là đàn ông mà không ra dáng đàn ông rồi
Lục Nghiên Dương rầu rĩ, nếu bản thân nói nhiều lỡ miệng thốt ra