Cô thực sự muốn nói như vậy, nhưng mà sợ hắn vừa mới bị ăn đau lại phải nghe câu nói không mấy thiện ý sẽ nổi quạu, liền lãng tránh sang chuyện khác
“ Tôi … từ nhỏ quen ngủ một mình nên … có chút không quen …”
“ ……”
Hắn chườm khăn một hồi, thì cửa phòng có tiếng gọi
“ Thiếu gia, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi ạ”
Là giọng nói của Lương Đông, vì thấy thời gian đã không còn sớm maf hắn vẫn chưa ra khỏi phòng.
Việc này đúng là không giống với tác phong của Lục Nghiên Dương
“ Tôi biết rồi” - Hắn lên tiếng, bên ngoài không còn nghe thấy bất kỳ tiếng động nào nữa, dường như cậu ta đã rời đi
Khi hắn bỏ cái khăn xuống, mặt cô xanh như tàu lá, không kiểm soát được đưa tay lên che đi cái miệng nhỏ
“ Chết rồi, sưng mất rồi”
Hắn vẫn không nói gì, ngồi yên dùng khăn đặt lên mặt
Giữa trán và sống mũi hơn đau tê, Lục Nghiên Dương không biết có bị chảy máu mũi hay không, vì cứ âm ĩ khó chịu chết đi được
Khi đã đỡ choáng váng, hắn vào phòng tắm rửa mặt và thay đồ
Kiều Uyển Nhi vẫn còn ngồi trên giường, khép nép và có chút lo lắng.
Hôm nay công ty có cuộc họp, mặt hắn sưng to thế kia sao có thể xuất hiện được?
******
Nhưng kết quả, hắn vẫn phải có mặt ở buổi họp này.
Các cổ đông khi thấy được vết sưng trên mặt, có người tò mò, có người lo lắng, anh một câu, tôi một câu, đều hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì
Lục Nghiên Dương không trả lời mà chỉ nói tập trung vào công việc
Kiều Uyển Nhi đứng phía sau hắn, trong lòng áy náy vô cùng
Cũng chẳng biết cô rời khỏi phòng họp khi nào và bằng cách nào, chớp mắt một cái liền chuyển cảnh cô đang ở nhà ăn
Nhưng Kiểu Uyển Nhi ăn không vô, cô chỉ lấy một cái bánh bao sữa cùng một chai nước ép táo
Ngồi mãi một chỗ nhưng vẫn chưa hề cắn một miếng.
Thình lình, một quả trứng gà từ đâu đặt ngay trước tầm mắt của cô, mới làm cho Kiều Uyển Nhi lấy lại hồn phách đã bị rút đi hơn một nửa
“ Sao vậy? Ngồi đây từ nãy đến giờ mà không ăn”
Tiếng nói mềm mại và ngọt ngào này là của Hạ Liên Tâm, cô ấy đã có hẹn trước sẽ ăn cơm cùng đàn em ở văn phòng nên không thể dùng bữa cùng cô.
Sau khi ăn xong liền đến đây, ngồi bên cạnh tò mò hỏi
“ Nhìn thấy cô từ nãy đến giờ cứ như robot ấy, có chuyện gì phiền hay sao?”
Kiều Uyển Nhi nhìn quả trứng trên bàn, lẩm nhẩm
“ Có nên lấy một quả không?”
“?” - Hạ Liên Tâm
Nghe nói