Kiều Uyển Nhi ở bên cạnh, nhìn quan cảnh xung quanh cũng gật gù tán thưởng theo
Người ngoài nhìn vào liền thấy cô đang đồng tình, nhưng thực chất suy nghĩ của cô rất khác
Bà ấy đúng là vì để cô mất mặt mà tốn rất nhiều tâm tư
Biết rõ hắn không thích giả tạo, công thêm chuyện hôm qua bà đến nhà gây náo loạn nhưng bây giừo lại cười nói để tỏ vẻ mẹ con hoà thuận, Lục Nghiên Dương chỉ muốn đi khỏi nơi này
Nhưng có ích gì chứ? Cô gái đang đứng bên cạnh hắn dường như rất hứng thú xem đám ngừoi ở đây diễn trò
Bộ dạng thờ ơ nhưng trong lòng đang cười thầm bọn người ngu ngốc này làm cho tâm trạng hắn giãn ra rất nhiều
Dẫu biết cô ở một mình thì cũng chẳng hề hấn gì, nhưng lại lo lắng.
Kết quả dù không thích nhưng vẫn đứng đây với cô
Từ trong đám đông, một cô gái với dung mạo tuyệt trần đang tiến đến.
Chiếc váy cúp ngực khoe trọn đôi gò bồng nhấp nhô, váy đuôi cá cắt xẻ táo bạo khiến cho đường cong của cô ấy càng thêm nổi bật.
Trên mặt cô gái cong lên nụ cười mê hoặc, âm thanh trong trẻo như suối vang lên, thu hút mọi ánh nhìn
“ Dương”
Dương ở đây là gọi hắn chứ không ai khác
Chân mày cô nhếch lên đầy hứng thú, còn hắn nhíu lại, khung cảnh trước mắt đối với hắn chẳng khác nào một mớ hổ lốn có thể làm cho tình cảm giữa vợ chồng hắn sứt mẻ
Kiều Uyển Nhi lại gật gù.
Thì ra là mỹ nhân kế
Đáng lý đã định đi thăm bà nội, để lại cục diện hỗn độn này ở đây, ai muốn làm gì thì làm, nhưng xem ra kịch hay vẫn còn ở phía sau.
Vậy thì sao có thể thiếu vắng cô được?
Cô gái nhỏ bước đến trước mặt họ, ánh mắt đảo qua, quét lên người cô
Áo trễ vai và quần tay bảo thủ.
Nắm chắc được phần thắng, cô ấy nhếch môi, ánh mắt rõ xem thường rồi chăm chú nhìn hắn, ngọt giọng
“ Dương, thấy em thế nào?”
Hắn không trả lời, cô gái cũng không vì thế mà sượng mặt, ngược lại còn rất nũng nịu lên tiếng
“ Ưm, đừng có nhìn chằm chằm em như thế, người ta ngại”1
Kiều Uyển Nhi suýt thì bật cười thành tiếng, ai nhìn vào cũng thấy ánh mắt của hắn chính là
- Đừng có làm trò trước mặt tôi
Chứ không phải nhìn vì say mê, cô gái này đúng là cao thủ diễn trò đó
Thấy cục diện hơi gượng gạo, Thôi Tử Niệm lên tiếng
“ Nghiên Dương, con bé Lý Uyên biết con sẽ đến nên một tay lo liệu cả bữa tiệc hôm nay, đúng là có lòng mà”
“ Ai dô, nói vậy thì