Nửa tháng nghỉ hè ở chung kết thúc, Doãn Phỉ Dương phải đến trường điểm danh.
Giang Miên hôm nay dậy sớm, đánh răng rửa mặt xong vẫn chưa thấy Doãn Phỉ Dương chạy bộ về.
Trừ cái lần đi chơi công viên về, Doãn Phỉ Dương không có ý muốn đi quá giới hạn nữa.
Ở trước mặt anh không cởi trần, vừa chạm một tí đã tách ra, ôm anh cũng không sờ mó linh tinh.
Chẳng làm gì nhau nhưng mỗi lần đụng chạm, tim Giang Miên đều đập bumbalabum vì Doãn Phỉ Dương.
Tự làm tự chịu, anh chỉ biết tự phỉ nhổ chính mình.
Mặt ngoài cảm thấy mình giữ giá, không dạy hư trẻ nhỏ, thực tế chỉ đang cố tỏ ra mình ổn mà thôi.
Muốn người ấy sản sinh hứng thú lại tự ti mình lớn tuổi, sợ hãi cảm xúc bị hấp dẫn trời sinh quấy phá, sợ ngày nào đó Doãn Phỉ Dương gặp được Omega khác trẻ đẹp hơn, dù sao liên hôn cũng chỉ trên danh nghĩa.
Mồm kêu tiến triển quá nhanh, khi từ từ tiến tới lại hi vọng đối phương bạo hơn chút nữa, ham muốn hơn chút nữa, dù cưỡng ép đè nhau ra thì anh cũng chỉ ỡm ờ thôi.
Anh biết chứ, anh muốn nhóc con tự thừa nhận thích anh, không cần ai khác, chỉ cần anh.
Chỉ cần thế, anh sẵn sàng giao bản thân mình cho đối phương.
Doãn Phỉ Dương mở cửa thấy Giang Miên mặc đồ ngủ đơ ra trong phòng khách, tóc mái ướt nước dán lên trán, thêm biểu cảm ngốc ngốc nhìn cực kì vô hại, không hề phòng bị.
Hít một hơi, xoay người thay giày che dấu cảm xúc.
Nhiều ngày trôi qua cậu dần ý thức được vấn đề, Miên Miên của cậu không hề coi cậu như Alpha trưởng thành, không hề phòng vệ.
“Về rồi à.” Giang Miên nhận lấy đồ từ tay cậu đi vào bếp, “Ngồi nghỉ đi, chốc nữa ăn sáng.”
Doãn Phỉ Dương thay giày, theo anh vào bếp, nhìn dáng hình bận rộn ấy, không nói gì từ sau lưng ôm eo anh.
Giang Miên ban đầu hơi cứng lại nhưng cũng kệ cho cậu ôm, đáy lòng nóng lên, nhịn hết nổi cúi xuống hôn má anh.
“Ưm…” Giang Miên bật cười né đi, “Dính đầy mồ hôi lên mặt anh rồi, mới chạy xong nóng như vậy cơ mà, muốn ăn sáng trước hay rửa mặt trước?”
“Vâng ạ.” Doãn Phỉ Dương ngoan ngoãn buông tay, cun cút đi rửa mặt.
Giang Miên vì liên hôn nên mới để cậu thân mật thì có làm sao, cậu không để bụng.
Cậu không muốn cưỡng ép Giang Miên, câu chờ được, chờ ngày Giang Miên nói tiếng yêu.
Sự dung túng của Giang Miên lại như châm dầu vào lửa, không biết tới ngày nào sẽ thiêu rụi cả đôi.
“Bao giờ em đi báo danh vậy?” Giang Miên hỏi trong lúc ăn.
“Đi lúc nào cũng được ạ.” Chung cư mini không xa Đại học A, đi lúc nào chả được.
Giang Miên nghĩ một hồi rồi đề nghị: “Buổi sáng đi đăng ký, chiều anh dẫn em đến khu vực cạnh Đại học A ăn cơm.”
Anh vui vẻ chớp mắt: “Trước kia anh cũng là sinh viên Đại học A đó, anh nhìn vậy thôi nhưng quanh trường học có món gì ngon anh biết hết.”
Bữa sáng chưa ăn xong đã nghĩ xem trưa nay ăn gì, Doãn Phỉ Dương mỉm cười gắp cho anh cái sủi cảo: “Vâng, theo anh hết.”
Tân sinh viên đăng ký cũng chỉ có từng ấy thủ tục, ký tên, xem phòng ký túc, nhận chăn mền.
Có Giang Miên, Doãn Phỉ Dương từ chối hết đám đàn anh đàn chị, cun cút theo sau anh.
Cậu vừa rời khỏi, khu đăng ký đã nổ tung.
“Chu choa mẹ ơi! Cực phẩm Alpha đó mấy ba!”
“Chân với eo kia…”
“Pheromone số 1551 mùi bạc hà, chính là tình nhân trong mộng của mình.”
“Bình tình, không thấy cậu ta có người đi cùng à?’
“Trên người không có pheromone Omega! Trai độc thân đó!”
“Anh trai cậu ấy cũng đẹp ghê…”
Trách không được họ hiểu lầm, xã hội hiện tại A-O chiếm đa số, AB với BO có nhưng ít, hơn nữa bàn tán vậy sau lưng người ta cũng không ổn lắm.
ABO ba giới tính đều có phương thức riêng đánh dấu đối phương, đơn giản nhất ai cũng làm được là cọ cọ dịch cơ thể chứa pheromone lên tuyến thể đối phương, làm vậy có thể giữ được vài ngày, nói cho người khác biết đây là hoa có chủ, phương pháp này cũng rất dễ xóa bỏ.
Cách thứ hai là đánh dấu tạm thời, đâm răng nanh vào tuyến thể đối phương trao đổi pheromone, để người nọ mang theo hơi thở của mình, không thể xóa bỏ, có thể giữ trên dưới nửa tháng, tự mình phai đi.
Cách thức thứ ba không thể xóa bỏ, chỉ có Alpha mới làm được, chính là đánh dấu vĩnh viễn.
Alpha thành kết trong tử cung và cắn tuyến thể đối phương, trên người đối phương sẽ vĩnh viễn mang theo hơi thở của Alpha, tục xưng là liên kết.
Tuyến thể chỉ có thể đánh dấu vĩnh viễn một lần, một trong hai chết đi hoặc rời xa nhau trong thời gian dài sẽ sinh ra rối loạn pheromone, nghiêm trọng còn có thể mất mạng.
Alpha nam và Beta nam trước kia cũng có khoang sinh sản, Alpha nữ có tử cung nhưng sau khi phân hóa sẽ dần tiêu biến, đánh mất chức năng, đến năm 30 tuổi sẽ biến mất hoàn toàn.
Khi nhận đồ, Giang Miên ghét bỏ làu bàu: “Bao năm rồi Đại học A vẫn không xem xét chuyện thay đổi màu chăn ga và chậu giặt à?”
Màu xanh lam xấu xí và màu xanh lá mạ chói mù mắt, bố ai dám khen cho nổi.
“Em có ở lại trường đâu.” Doãn Phỉ Dương nhận lại chăn mền, cầm luôn chậu nhựa màu xanh lá.
“Ừ, ngủ giường trong nhà mình sướng hơn.” Giang Miên đưa chậu trong tay cho cậu, theo Doãn Phỉ Dương đến khu ký túc.
Nói thế thôi chứ chăn mền vẫn phải gọn gàng, hai người biết việc nên nhanh chóng làm đâu ra đấy.
Bọn họ đến sớm nên khu ký túc chả có ai.
Doãn Phỉ Dương kéo Giang Miên ngồi lên giường, duỗi tay ôm anh.
Giang Miên không nhúc nhích, tựa đầu lên vai Doãn Phỉ Dương, hít thở làm cậu hơi ngứa ngáy.
Đánh vỡ mọi thứ là tiếng chuông điện thoại, Doãn Phỉ Dương vẫn ôm Giang Miên, mở loa ngoài lên.
“Cu em Doãn ời ới ơi ~” Chắc chắn là cái giọng của thằng Kỳ Liên Thăng, “Anh đến Đại học A rồi nè, thật ra hôm qua anh với Kỳ Kỳ đã đến thành phố A rồi, muộn quá rồi nên không