Trên đường đi không ai nói gì, không xấu hổ.
Giang Miên cảm giác hai người họ kéo khoảng cách lại gần nhanh quá, nói đi nói lại mình cũng chả làm gì hết, quy hết vào lý do hai người họ thật sự hợp nhau, theo sau là vài ý nghĩ không trong sáng.
“Sao mặt anh hồng vậy?” Doãn Phỉ Dương biết rồi vẫn hỏi, “Xe nóng quá ạ?”
Xe có nóng quái đâu, điều hòa chạy phà phà, hương bạc hà quấn quýt…
Bạc hà!
Giang Miên nhận ra, mới chưa đầy hai ngày mình đã thích ứng với pheromone mùi bạc hà của Doãn Phỉ Dương.
Một Omega hoàn toàn chấp nhận pheromone của một Alpha, không chút bài xích, điều này có nghĩa là gì?
Thân thể thành thật hơn bộ não, Giang Miên nghẹn ngào che mặt, anh đang khát khao sự thân cận của người kia!
Ngày tàn của mày đã tới rồi Giang Miên!
Doãn Phỉ Dương chỉ đùa chút thôi, ai ngờ Giang Miên đang không thoải mái thật.
Cậu dừng xe, thu pheromone cố tình tỏa ra lại.
“Anh à, anh sao vậy?” Doãn Phỉ Dương hơi hối hận, cậu không nên đắc ý vì Giang Miên làm ra vài hành động đáp lại, cậu cần nhẫn nại hơn.
Nghe được giọng nói nôn nóng của nhóc con, Giang Miên ngẩng đầu: “Anh ổn mà Phỉ Dương, anh không sao.
”
Hai người tới công viên vào đúng giờ ăn trưa, Giang Miên hơi hối hận khi nhìn đám đông trước mặt.
“Anh đói không?” Doãn Phỉ Dương đỗ xe, tìm được Giang Miên đã mua vé vào cửa.
“Hơi hơi thôi.
” Giang Miên nhìn Doãn Phỉ Dương.
Khuôn mặt của nhóc con vẫn nhăn lại từ lúc trên xe, biểu cảm vừa tự trách vừa tủi thân chọc người thương cực kì.
Giang Miên nhận ra chuyện mình thèm khát người ta cũng hơi hoảng, tay chân không biết nên để đâu, muốn an ủi cũng không nói nên lời.
“Chúng ta tìm cái gì ăn đã.
” Doãn Phỉ Dương bình tĩnh lại, “Vừa ăn trưa vừa lên kế hoạch vui chơi.
”
“Ừ.
” Giang Mien không ý kiến.
Hai người theo đoàn xếp hàng, soát vé, vừa đi vừa nói chuyện, vẫn hơi ngượng ngùng.
Giang Miên bối rối không biết phải làm sao để thay đổi không khí, đúng lúc không hiểu sao bị va vào người, chân còn bị dẫm lên.
“Ôi, thật xin lỗi.
” Người nọ là Alpha vóc dáng lớn, đi bên cạnh là một Omega nữ, tuổi không lớn, có vẻ như vừa rời khỏi một trò chơi dành cho tình nhân.
“Không sao…” Giang Miên vừa mở miệng, Doãn Phỉ Dương bên cạnh ôm lấy kéo anh về, mặt nhăn lại.
Mùi bạc hà nồng lên, người qua đường thấy cũng né.
“Phỉ Dương!” Giang Miên biết Doãn Phỉ Dương đang giận dỗi, vỗ nhẹ trấn an, “Làm cái gì vậy, thu về đi.
”
Alpha kia cũng không chối bỏ trách nhiệm, thậm chí còn muốn giải thích thêm, cong lưng một lần nữa chân thành xin lỗi: “Xin lỗi ạ, em chỉ lo nói chuyện phiếm không nhìn đường nên dẫm vào chân anh.
”
“Không sao đâu.
” Giang Miên vội đáp.
Mùi bạc hà dần tản đi, Doãn Phỉ Dương trừng mắt một cái, dắt Giang Miên đi về phía trước, ôm lấy tay anh không buông.
Tìm được ghế nghỉ chân, Doãn Phỉ Dương bảo Giang Miên ngồi xuống, ngồi xổm trước mặt muốn tháo giày cho anh.
Giang Miên sợ hãi, lắc lắc chân không đồng ý.
“Anh không sao thật mà, Phỉ Dương à, chỉ bị dẫm lên chân thôi.
” Giang Miên cảm giác mặt già của mình hết giữ nổi rồi.
Doãn Phỉ Dương thấy anh từ chối thì không kiên trì thêm, im lặng ngồi cạnh Giang Miên.
Giang Miên cảm thấy tâm trạng đứa nhóc lại đi xuống nữa rồi…
Giang Miên mím môi, mắt chớp chớp, tim đập thình thịch nắm lấy tay Doãn Phỉ Dương.
Trong đáy mắt Doãn Phỉ Dương, Giang Miên đỏ mặt lắp bắp: “Chỗ này… Đông… Đông đúc lắm, em nhớ… Nắm tay anh…”
Mẹ tôi ơi, cứu mạng!!!
Omega lớn tuổi độc thân muốn gặm Alpha cỏ non sao