Con người là một sinh vật thần kỳ, khi không còn sự lựa chọn nào họ sẽ tin vào vận may của mình, khi có quyền lựa chọn lại tham lam không thấy đủ, khi đạt được mong ước lại lo được lo mất.
Ngay từ đầu Giang Miên chỉ cầu nguyện mình có thể ở chung trong hòa bình với đối tượng kết hôn, sau khi gặp mặt ngoài ý muốn lại thấy nhóc con kia không hề tệ, may mắn hấp dẫn được đối phương, thích người ta thì lại mong người ta cũng có tình cảm với mình.
Doãn Phỉ Dương nhõng nhẽo, Doãn Phỉ Dương mỉm cười, trong cuộc sống cũng rất săn sóc anh.
Anh cảm giác người nọ cũng thích mình, ôm ấp hôn hít cũng không thấy đủ.
Liên hôn kiểu này hẳn là một loại trách nhiệm nhỉ? Em trai ỷ lại anh trai? Alpha bị Omega hấp dẫn? Hay cậu ấy thật sự thích mình?
Vừa vui vừa buồn, đôi khi sẽ suy nghĩ lung tung.
Nếu người liên hôn không phải mình, Doãn Phỉ Dương liệu có đối xử với người đó như vậy không.
…
Doãn Phỉ Dương nhận ra mình thích Giang Miên vào năm cậu lên 16.
Thành phố A rất coi trọng suất học trong trường cấp 3, không chỉ là nơi tụ hợp của con nhà giàu, nơi này còn có cơ sở vật chất và đội ngũ giáo viên tốt nhất, không tiếc đầu tư cho học sinh.
Trường học sẽ tổ chức các cuộc meeting, các buổi tọa đàm lớn nhỏ khuyến khích tinh thần học tập.
Những người được mời về đều là doanh nhân thành đạt, học sinh xuất sắc, hoặc là đàn anh đàn chị từng thi đậu với thành tích tốt về giao lưu.
Doãn Phỉ Dương cũng học tại đây, vừa hết tiết quốc phòng thì được gọi đến giảng đường số 3 nghe thuyết trình.
“Ai thèm đi chứ, bố chỉ muốn về kí túc làm một giấc thôi!” Kỳ Liên Thăng nghe thông báo xong rên rỉ không ngớt, tốp ba tốp năm xung quanh cũng hùa theo.
Trường số 1 thành phố A là một trong số ít những nơi phân ban ABO, dễ bề quản lý, cũng đề phòng học sinh yêu sớm.
Lớp quốc phòng của Alpha tất nhiên sẽ cực kì khắt khe.
Lăn lộn cả ngày, Doãn Phỉ Dương cũng mệt.
“Cu Doãn ơi.
” Mấy ngày này cũng chỉ có Kỳ Liên Thăng dám mè nheo với Doãn Phỉ Dương, cũng chỉ có cậu ta mặt dày không biết xấu hổ lải nhải kệ Doãn Phỉ Dương làm mặt lạnh không thèm đáp, “Buổi meeting kia chắc gì đã còn chỗ cho chúng ta, thay vì nghe niệm kinh ung đầu, chúng mình trốn nhanh tìm chỗ chơi đi.
”
Doãn Phỉ Dương không nói gì, Kỳ Liên Thăng tự quyết, lúc tụ tập chớp chớp mắt ra hiệu hai cái.
Kỳ Liên Thăng không biết dùng cách gì, bảo vệ đồng ý cho họ đi thật.
Ký túc xá chỉ mở cửa vào buổi tối, đám học sinh không thể về, túm tụm kéo nhau ra khu hồ nhân tạo sau trường.
Trường học nào cũng có một nơi thế này, không có một bóng người, cây cối um tùm, nổi tiếng là nơi các cặp chíp bông hẹn hò, một năm chả biết có bao nhiêu truyện tào lao đồn đại xung quanh.
Quanh hồ nhân tạo có ghế, giữa hồ có đình hóng mát.
Gió nhẹ thổi qua, đám học sinh trải qua cả ngày hành xác run lên vì thích thú.
“Quyết định quá chuẩn luôn.
” Kỳ Liên Thăng đứng trên ghế, không màng hình tượng, “Gió ơi gió à, sướng vl.
”
Doãn Phỉ Dương cũng ngồi xuống, từ trước tới nay cậu không thích nói chuyện, Kỳ Liên Thăng cũng chẳng ngại ngùng, xổ một tràng dài.
“Lúc nào anh cũng nói với ông bô, việc quái gì phải cho lũ đần kia sắc mặt tốt… Ai vậy?” Kỳ Liên Thanh huých khuỷu tay Doãn Phỉ Dương.
“Hình như giữa hồ có người, nhìn xem có đúng không?”
Doãn Phỉ Dương nhìn theo hướng cậu ta chỉ, giữa hồ có người đang ngồi thật.
Có vẻ là một nam sinh, mặc áo phông trắng phối quần jean.
“Chu choa, cũng trốn học à?” Kỳ Liên Thành chép miệng, “Buổi chiều không đi điểm danh còn không thèm mặc quân phục… Chú em đoán xem có đúng người ta đang đợi người yêu không?”
Doãn Phỉ Dương không hứng thú với cuộc sống cá nhân của người khác, nhìn đồng hồ còn 10’ nữa tan lớp thì đứng dậy.
“Đi thôi.
” Cậu nói, “Đến canteen.
”
“Ô kê! Đi chiếm chỗ trước.
” Kỳ Liên Thăng nhảy lên phụ họa, “Cu em Doãn biết tính toán đấy.
”
Đi được vài bước, gió thổi từ phía sau tới.
Doãn Phỉ Dương nhạy bén bắt được một mùi hương ấm áp, vừa ấm áp lại vừa ngọt ngào tựa như nắng hạ sau giờ Ngọ, khiến lòng cậu hơi ngứa ngáy.
“Sao thế?” Kỳ Liên Thăng hỏi.
“Cậu có ngửi được gì không?” Doãn Phỉ Dương hỏi.
“Hả?” Kỳ Liên Thăng mờ mịt hít vài hơi, “Có mùi gì đâu ba…”
Cậu ta cảm nhận làn gió, lại chớp mắt nhìn về đình hóng mát giữa hồ: “Đàn anh kia là Alpha hoặc Omega sẽ có pheromone thoang thoảng, nhưng làm gì có gì.
Người ta chắc chắn là Beta!”
Kỳ Liên Thăng tự hào nhìn Doãn Phỉ Dương: “Không hổ là anh đây, tình tiết phá án y như trong phim cũng nghĩ ra được.
”
Doãn Phỉ Dương im lặng, quay đầu đi tiếp về phía trước, xoay người xong lại nhịn không nổi nhìn về hướng người ngồi giữa hồ.
Mãi tới khi cậu ăn xong bữa tối, mùi hương kia vẫn quẩn quanh không đi trong đầu.
Tiết tự học buổi tối hôm ấy, Doãn Phỉ Dương đứng ngồi không yên, quyết định chào Kỳ Liên Thăng về trước.
Kỳ Liên Thăng chỉ nghĩ thằng bạn mình buồn đi WC, phất tay ý bảo cậu ta sẽ bao che trước giáo viên cho mà về.
Hồ nhân tạo vào buổi tối rất mát mẻ, là địa điểm hóng gió rất đẹp.
Đình giữa hồ sớm đã chẳng còn ai, Doãn Phỉ Dương vẫn đi vào.
Đi vào càng gần, mùi hương kia càng rõ ràng hơn.
Doãn Phỉ Dương đứng lại, trước mặt chính là chỗ người ấy từng ngồi.
Không khống chế pheromone, người này không biết ngây thơ hay là ngốc nữa.
Bản thân mình bị mùi hương của người ta mê hoặc lại càng ngu ngốc hơn, Doãn Phỉ Dương bực bội nghĩ.
Thằng ngốc Doãn Phỉ Dương đứng đực đó mất một lúc, tính về phòng học thì thấy dưới ghế hình như có thứ gì đó.
Nhặt lên mới biết nó là một chiếc ví da cũ mèm, bên trong rỗng tuếch chả còn xu nào.
Doãn Phỉ Dương bình tĩnh quan sát, ma xui quỷ khiến nhét chiếc ví kia vào túi.
Trên đường quay về, Doãn Phỉ Dương bị một người dẫm lên chân, áo phông trắng và