Minh Hoàng vừa ký xong một văn kiện.
Trợ lý nhận hồ sơ từ anh nhưng nấn ná chưa chịu ra khỏi phòng.
"Cậu còn có chuyện gì?"
"Dạ.."
Cậu ta ngập ngừng một lúc như hạ quyết tâm rồi căng da đầu phun ra:
"Ông cụ vừa gọi điện thúc giục, gần đến giờ buổi tiệc sắp diễn ra, anh nên chuẩn bị đến đó.
Ông cụ sẽ đi từ nhà thẳng đến bên kia."
Minh Hoàng ngã người dựa ra sau ghế nhắm mắt dưỡng thần, chẳng tỏ vẻ nao núng trong khi trợ lý vội muốn chết.
Người bên ông cụ đã gọi đến bao nhiêu cuộc, giao cho cậu ta mỗi nhiệm vụ tối nay bằng mọi cách phải đưa Tổng giám đốc đến nhà ông bà Đại Hưng.
Chẳng cần biết dùng thủ đoạn gì, bằng mọi giá phải mang được người đi, chết thì mang XÁC.
Trợ lý không hiểu bữa tiệc tối nay quan trọng đến mức nào mà lúc nãy ông cụ còn đích thân gọi nhắc nhở.
Trong lòng trợ lý lo đến bất an, sợ không hoàn thành nhiệm vụ được giao.
Trong khi cậu ta như đang ngồi trên bàn chông thì sếp trước mặt lại cố tình rơi vào trạng thái bế quan, mông lung khó đoán.
Tình huống này cậu ta chẳng biết phải làm sao đành phải nhẹ chân quay đầu ra cửa, để lại không gian riêng cho sếp.
Làm cùng sếp bao lâu nay, cậu ta hiểu sếp nhà là kiểu không thích bị người ta điều khiển.
Nếu sếp không muốn đi, chẳng ai có thể ép uổng.
Ông cụ lần này làm khó cậu ta rồi.
Cậu ta nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, cố không gây một tiếng động nào.
Minh Hoàng đang nhắm mắt dưỡng thần nhưng vẫn cảm nhận được sự bất an của trợ lý.
Bữa tiệc hôm nay anh vẫn nhớ, nhưng lòng không hề muốn tham dự.
Chỉ cần nghĩ tới là anh muốn bật cười, thời đại nào rồi mà ông nội còn học người ta hứa hôn linh tinh, rồi ép anh rơi vào thế bí.
Bây giờ là thế kỷ hai mốt, thế mà ông bảo anh phải gặp mặt vợ hứa hôn.
Chuyện tào lao này ông nội đã nói vào thời điểm anh vừa trưởng thành.
Có điều đụng phải đứa cháu trai ương bướng như anh, ông nội đành thất thủ.
Bởi vì không đợi ông nội ép uổng, anh đã chạy sang tị nạn ở nước ngoài.
Anh viện cớ muốn đi du học, mục đích chính là chối bỏ cuộc hôn nhân theo kiểu cũ này.
Nhưng cũng chỉ trốn được mấy năm rồi cũng đến ngày tốt nghiệp, anh chẳng còn lý do gì để ở lại, đành về nước theo lệnh ông nội.
Vừa về nước đã bị ông nội mang chuyện hứa hôn ra dằn vặt mỗi ngày, nhưng dù ông nội có ép uổng, anh vẫn không hề nao núng.
Rồi sau đó, xét thấy dùng bao nhiêu chiêu thức cũng không tác động được đến cháu trai, ông nội phải dùng hạ sách cuối là mang sức khỏe ra uy hiếp, bởi vì ông nội biết anh dù cứng đầu cứng cổ nhưng chẳng dám xem thường sức khỏe của ông nội.
Ai bảo ông nội là người thân duy nhất của anh.
Thời điểm mẹ nhắm mắt xuôi tay, cha đi bước nữa, ông nội là người duy nhất quan tâm, nuôi dạy anh nên người.
Cho nên ông nội là người quan trọng nhất đời anh.
Anh dù có ngang ngược vẫn không bao giờ dám đùa với sức khỏe của ông.
Nhưng mà anh không cam tâm, đường đường một đống to đùng, vai năm tấc rộng, thân mười thước cao, ấy thế mà phải theo ông nội đi xem mắt, nghĩ đến đã thấy nóng máu.
Chẳng hiểu ông nội nghĩ gì mà bày ra chuyện hôn ước.
Lẽ ra đời con không thành vì hai bên gia đình đều sinh nhằm đực rựa, thì phải nhận ra số trời đã định, hai bên chẳng có duyên phận với nhau, dẹp quách cái hôn ước tào lao này cho con cháu đỡ khổ.
Ấy thế mà hai ông già gân này vẫn chấp nhất, đời con không được thì đợi đến đời cháu.
Thế nên mới có cảnh anh, người đàn ông điều hành cả một tập đoàn, vậy mà phải ngoan ngoãn đợi ông nội dẫn đến nhà vợ tương lai tối nay.
Anh đã cố gắng mọi cách để ngăn chặn cuộc hôn nhân này từ năm mười tám tuổi, đến nay đã mười hai năm đấu tranh bất thành, nhưng anh chưa bao giờ có ý định từ bỏ.
Anh đã vận dụng đủ các kiểu để trì hoãn cuộc hôn nhân, kiên trì quấy rối cho đến khi ông nội nhà bên kia đi theo diện đoàn tụ ông bà.
Và tưởng rằng cuộc hôn nhân sẽ đi vào bế tắc, thế nhưng điều anh không ngờ là ông nội cực kỳ bá đạo.
Người ta đã xuống mộ mà ông nội vẫn cố tình giữ chữ tín, ép uổng anh phải thành hôn cho bằng được.
Mấy ngày nay ông nội lại học người ta lên máu, hành hạ anh sầu khổ theo.
Cho nên tối nay mới có chuyện anh bị ép buộc đi đến nhà vợ tương lai dự tiệc.
Nhà ông bà Đại Hưng bên đó cũng chẳng xa lạ gì với anh.
Hai bên gia đình đã hợp tác làm ăn bao nhiêu năm nay.
Nghe bảo nhà đó có đến hai cô con gái song sinh.
Một cô anh đã đủ sầu, giờ thì đến hai cô, thật là cao xanh có thấu?
Theo thám tử của anh báo về, hai cô nàng này vẫn đang còn đi học, vậy mà đã vội muốn kết hôn.
Càng nghĩ anh càng uất ức và có chút tức tối hai cô song sinh này.
Sao không đợi đến lúc ra trường để anh có thêm thời gian nghĩ cách thức từ hôn.
Sao mới trưởng thành đã vội vàng ràng buộc người ta.
Mấy cô gái thời nay thật là muốn chồng đến phát điên rồi sao.
Vì sợ ông nội không thấy anh trong buổi tiệc, huyết áp sẽ tăng cao, Minh Hoàng đành thẳng lưng ngồi dậy, giơ tay lên nhìn đồng hồ.
Ngó thấy thời gian cũng vừa vặn, nếu bây giờ không đi sẽ trễ mất.
Thôi thì đến đấy, nhìn thử vợ tương lai của anh như thế nào.
Đến những hai cô, ông nội nói anh có quyền chọn một.
Có ai hoành tráng như anh không? Còn được chọn lựa nữa đấy, anh còn gì mà không hài lòng?
Minh Hoàng uể oải đứng lên, với tay lấy áo vest trên lưng ghế.
Đang khoác vào đã nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, rồi trợ lý với bộ mặt lo lắng xuất hiện: "Anh Hoàng, trễ giờ rồi.
Nên khởi hành rồi anh."
Không nhìn ra cậu ta còn vội hơn cả anh.
Cái kiểu này chắc mới bị người của ông cụ gọi thúc giục.
Xem ra tối nay anh có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi tay ông nội.
Thôi thì cứ thử làm đứa cháu trai ngoan ngoãn tối nay xem sao.
* * *
Tài xế thả Minh Hoàng trước cửa nhà ông bà Đại Hưng rồi đi tìm chỗ đậu xe.
Khách khứa hôm nay thật đông.
Họ đang cố ý dịp này tuyên bố hôn ước của hai nhà, anh chắc chắn là thế.
Vừa vào cửa đã có người vồn vã đón anh, đưa đến sảnh tiệc bên trong.
Ông bà Đại Hưng đang đứng cạnh ông nội có vẻ ngoài hiền từ giả tạo của anh.
Bên cạnh ông nội là cô gái trong chiếc đầm dạ hội màu trắng, tha thướt như một nàng tiên.
Nhìn sơ tình hình anh có thể đoán được đây là một trong hai cô nàng song sinh.
Ngó dáng phía sau có lẽ cũng là một mỹ nhân.
Gia cảnh giàu sang, cho dù không sắc nước hương trời nhưng từ nhỏ đến lớn được chăm chút, chắc không xinh cũng dễ nhìn.
Ông bà Đại Hưng thấy anh liền tỏ ra niềm nở, thói quen xã giao của anh lập tức quay về:
"Chào cô chú!"
"Nãy giờ mọi người đang nhắc đến cháu." Bà Đại Hưng miệng mỉm cười thật tươi, tay kín đáo kéo cô con gái quay mặt lại.
Đây là lần đầu tiên anh đến nhà vợ tương lai và nhìn trực diện một trong hai cô vợ hứa hôn.
Cô gái này quả nhiên không khó coi, có điều khuôn mặt trông xanh xao thiếu sức sống.
Nhìn cô nàng anh có cảm tưởng nếu không được nuôi trong môi trường đầy đủ điều kiện, chắc chắn cô ta không thể sống sót.
Dáng người cô ốm yếu, yểu điệu trong chiến đầm sa tanh trắng, không hề có miếng mỡ bụng dư thừa nào.
Nhan sắc cũng không thuộc dạng mỹ nhân, nhưng cốt cách quý phái lại mong manh, gợi sự chở che của người khác.
Cô nàng làm anh liên tưởng đến mỹ nhân trong gió, tha thướt như cành liễu rũ, kiểu em Lâm trong Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần.
Cô nàng ngước lên bắt gặp ánh mắt anh, vội vàng e thẹn cúi mặt.
Mỹ nhân như ngọc.
Tiếc một điều anh chẳng phải anh hùng mà không vượt được ải mỹ nhân.
Bà Đại Hưng kéo tay con gái: "Trúc Khanh, đây là anh Hoàng, con chào anh đi."
"Em chào anh Hoàng!" Trúc Khanh e ấp.
Dáng vẻ thướt tha, giọng nói nhẹ nhàng, xét kỹ ra không quá thiệt thòi cho anh.
Nếu là người khác có lẽ rất hài lòng với cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối này.
Nhưng mà từ trong thâm tâm anh đã chống đối, nên giờ nhìn cô gái trước mặt anh chỉ thấy phản cảm và mang tâm lý bài xích.
Tuy nhiên người có kinh nghiệm xã giao như anh và từ lâu được nuôi dạy trong môi trường gia giáo, cho dù không thích cũng không làm bậy.
Miệng anh mỉm cười hết sức tiêu chuẩn:
"Trúc Khanh thật xinh.
Chẳng trách cô chú bảo vệ quá kỹ, đến bây giờ anh mới được gặp."
Trúc Khanh e thẹn không nói nổi một câu, giống như cô nàng lần đầu xuất hiện trước đám đông.
Kiểu cách của cô nàng khiến anh chẳng thể hiểu được, có cái gì mà phải e ấp đến mức này?
"Trúc Khanh thật ra rất ít ra ngoài, không thích gặp người lạ.
Em nó hơi ngoan, con đừng cười em nó.
Bữa nay biết có con tham dự buổi tiệc tối, nên em nó mới chịu tham dự." Bà Đại Hưng nói bâng quơ nhưng đầy đủ ý vị thâm trường.
Đây rõ ràng là gài anh, cô nàng xuất hiện nơi này là vì anh.
Anh chẳng thích ai mang dây buộc mình, thế nên mặt anh có chút cứng lại.
Ông nội biết ý kín đáo lừ mắt sang phía anh.
Thôi thì vì ông nội, anh lại mỉm cười:
"Thật hân hạnh! Vậy là anh vô cùng may mắn nên tối nay mới gặp được Trúc Khanh xinh đẹp."
Anh không ngờ có ngày mình phải dùng mấy câu nói buồn nôn thế này.
"Anh Hoàng chọc em hoài." Hai gò má Trúc Khanh đỏ như ráng chiều.
Lúc này có một số khách nữa đã đến, ông bà Đại Hưng đi chào một số vị khách quan trọng, nhưng trước khi đi không quên giao con gái cưng cho anh.
Ông nội cũng cố ý đi chào vài người quen, để lại không gian cho anh tìm hiểu vợ sắp cưới.
Giờ chỉ có hai người bọn anh đang đứng cùng nhau.
Tiệc hôm nay chủ nhân muốn giới thiệu con gái cưng và tuyên bố mối quan hệ của hai gia đình, tiện thể bóng gió luôn chuyện liên hôn của hai trẻ nên tổ chức thật hoành tráng, rất đông khách mời tham dự.
Vài cô gái cũng theo ba mẹ đến đây để tạo mối quan hệ, sẵn tiện kết