Tiễn Thụy Khanh về, hai mẹ con dẫn nhau vào, mặt Vân Tú buồn xo.
Anh Toàn nhìn con gái an ủi:
"Mai cô giáo lại đến dạy con mà."
"Nhưng con vẫn buồn, muốn cô Khanh ở với con hà." Vân Tú nói như sắp khóc.
Minh Hoàng không ngờ bé bám Thụy Khanh đến mức này.
Đâu phải dễ lấy lòng con nít, cô phải thế nào bé con này mới thích cô như vậy.
Cả hai vợ chồng bạn thân của anh cũng thích cô.
Như vậy tư cách cô đâu có tệ.
Nghĩ đến đây anh lại nhớ cách hành xử của ông bà Hưng, rồi lại cảm thấy khó hiểu.
Anh nhìn Vân Tú dỗ ngọt: "Chú biết nhà cô Khanh.
Chú đưa Vân Tú sang đó ở nha."
Anh chỉ đơn giản trêu bé để thay đổi không khí, nhưng không ngờ lại tiết lộ khía cạnh khác.
Cho nên nghe anh nói vậy, hai vợ chồng lập tức quay sang nhìn anh.
Anh Toàn mở miệng trước:
"Mày biết nhà Thụy Khanh hả?"
Không giấu được nữa, Minh Hoàng trả lời thẳng thắn: "Biết, biết rõ nữa là khác."
"Chả trách thấy Hoàng lạ lùng, bữa nay còn chịu ngồi đây ăn cơm với vợ chồng mình.
Ra là có âm mưu." Chị Vân lại nghĩ theo chiều hướng khác.
Trong đầu chị đang cho là anh có ý với cô giáo của con gái nên mới chịu ngồi lại.
Minh Hoàng nhìn nụ cười ra vẻ ta đây đã hiểu của chị Vân, anh cũng buồn cười nhưng lười đính chính.
Anh chỉ giải thích nhẹ nhàng gia đình Thụy Khanh và gia đình anh rất thân nhau.
Anh Toàn nghe vậy bật thốt.
Thì ra bối cảnh của Thụy Khanh không phải bình thường.
Đoán được hai vợ chồng bạn thân đang một bụng thắc mắc, Minh Hoàng khẳng định luôn:
"Gia thế Thụy Khanh rất khủng.
Cô là con gái của đại gia chuyên cung cấp thiết bị cho giàn khoan và thăm dò dầu mỏ."
Minh Hoàng nhìn hai vợ chồng thằng bạn đang há hốc miệng mà vui vẻ.
Chị Vân cảm thán chả trách lúc đầu thấy tướng tá và cốt cách của Thụy Khanh, chị cũng nghi nghi.
Nhìn phong thái là biết con nhà giàu, nhưng tiếp xúc gần thấy cô bé bình dân, và có vẻ sống rất khổ sở, không dư dả, suốt ngày chỉ đi trên chiếc xe đạp cà tàng, nên chị mới nghi ngờ suy nghĩ của mình.
Chị cứ tưởng cô bé nghèo khổ, nhưng tại tướng sang vậy thôi.
Ra là giả trang vi hành thật.
Thật ra Minh Hoàng cũng không hiểu hoàn cảnh của Thụy Khanh lắm.
Anh nói ra suy nghĩ của mình với hai vợ chồng bạn: "Dường như Thụy Khanh ở nhà không được chào đón bằng em gái.
Ba mẹ cô bé chỉ thương cô em kia."
"Ủa gì kỳ vậy.
Làm cha mẹ kiểu gì bất công vậy?" Anh Toàn chưng hửng.
"Tao quan sát thấy vậy thôi, cũng đâu có hiểu gì." Minh Hoàng lắc đầu.
"Vậy la gia thế khủng nhưng hoàn cảnh sống của Thụy Khanh chẳng dễ chịu.
Em đoán thế nên mặt con bé lúc nào cũng buồn.
Nhiều khi em nhìn thấy thương con nhỏ."
Chị Vân không nhịn được cũng nói ra suy nghĩ của mình về Thụy Khanh.
Minh Hoàng cũng cảm thấy khổ sở thay cho cô.
Ba người lớn không hay tự nhiên chủ đề lại chuyển sang hướng Thụy Khanh.
Đặc biệt là Minh Hoàng, anh đã không nhận ra càng ngày anh càng bị cuốn vào vòng xoáy cuộc đời cô.
* * *
Trúc Khanh ngồi một mình trong phòng buồn bực.
Bao lâu rồi anh Hoàng không ghé thăm cô.
Lòng cô mong anh mấy hôm nay nhưng ngại nói ra.
Cô cứ nghĩ hai đứa đi chơi mấy lần, anh đã có cảm tình với cô, cũng mong gặp cô như cô đã mong anh.
Thế mà hơn cả tháng nay, anh không tới cũng chẳng gọi điện thoại hay nhắn tin cho cô.
Mấy lần cô hỏi ba sao anh không đến, cô biết ba sợ cô buồn nên nói giảm nói tránh rằng anh rất nhiều dự án.
Nhưng cô bất an, dường như anh chỉ xem cô như em gái, thay vì người anh đang tìm hiểu.
Trúc Khanh cũng chưa rõ lòng mình với anh là thế nào, nhưng cô biết một điều rằng cô thuộc kiểu người không chịu được thất bại.
Trước giờ điều cô muốn chưa bao giờ không với tới được.
Ba mẹ sẽ làm mọi thứ để đáp ứng mong muốn của cô.
Cô là bảo bối của cả nhà.
Cô độc chiếm tình thương yêu và sự cưng chiều của ba mẹ, giờ cũng muốn có được anh Hoàng.
Cô không chắc mình có yêu anh hay không, chỉ biết là cô hài lòng anh, vui khi thấy anh và không hề ác cảm chuyện kết hôn cùng anh.
Cho đến giờ, trong suy nghĩ cô anh là chồng tương lai.
Từ nhỏ đến lớn cô không giao thiệp bên ngoài nhiều, nên không có mối quan hệ khác.
Ngoài các bạn nam học cùng lớp, cô chưa thấy người con trai nào khác ngoài anh.
Trong mắt cô anh hoàn hảo nhất, bạn nam cùng lớp không thể sánh bằng.
Giờ cô nhớ anh, muốn được gặp anh, thế mà anh lại không đến thăm.
Tinh thần cô không vui nên sức khỏe bị ảnh hưởng.
Cô không thoải mái, ba mẹ cũng phát sầu theo.
Ba nói đã mời anh Hoàng sang nhà, sao đợi hoài anh ấy vẫn chưa đến? Cô biết là không nên khiến người ta thấy mình quá lệ thuộc, sẽ làm người ta mệt mỏi và sinh tâm lý chán nản, nhưng cô lại không ngăn được suy nghĩ muốn gọi cho anh.
Trúc Khanh cầm điện thoại trên tay, chần chừ một lúc rồi cũng nhấn nút gọi.
Lúc này Minh Hoàng đang trong phòng họp với nhân viên, nhìn thấy điện thoại của cô, anh có chút bất đắc dĩ.
Anh hiểu lâu rồi mình không sang là không phải với cô, nhưng anh cũng không thể ép lòng mình.
Anh chỉ xem Trúc Khanh như em gái, hoàn toàn không có sự nhớ nhung kiểu người yêu.
Anh phát hiện mình và ông bà Hưng đã sai khi gieo hy vọng cho Trúc Khanh.
Điều anh lo sợ đã xảy ra, cô thật sự quyến luyến anh.
Trúc Khanh là cô gái nhỏ, thân lại mang bệnh tật yếu đuối, anh nên mở miệng thế nào để từ chối cô đây? Nếu cô ghét được anh thì tốt biết mấy, ít ra sẽ không gây khó xử cho cả hai.
Anh có thể thẳng thắn nói ra cảm nghĩ của mình.
Giờ Trúc Khanh gọi đến, anh từ chối thì không nỡ mà tiến tới cũng không xong.
Thật tiến thoái lưỡng nan.
Mấy ngày trước ông Hưng đã gọi nhắc khéo anh, muốn mời anh sang nhà.
Anh có thể nghe ra giọng ông phiền muộn, mong anh đến cứu nguy.
Dù ông lão luyện trên thương trường bao nhiêu, cố giả vờ xem nhẹ mọi chuyện, nhưng tình thương con gái không thể nào che giấu được.
Minh Hoàng cứ nhìn điện thoại với biểu cảm do dự khiến các nhân viên khó hiểu.
Sếp họ trước giờ đâu có thái độ thiếu quyết đoán thế này.
Với những cuộc gọi quan trọng, sếp sẽ ra phòng ngoài nghe rồi quay lại.
Với những cuộc gọi không cấp thiết, họ sẽ thấy sếp lập tức úp điện thoại xuống bàn.
Thế sao giờ trông như không biết phải làm sao.
Vị sếp anh minh của họ đâu rồi?
Cả bọn kín đáo nhìn anh nhưng không dám