Minh Hoàng tự tin có thể bảo vệ được tình cảm của anh và Thụy Khanh, nên anh không cho phép cô từ bỏ.
Trong lòng anh đã tính toán, đợi Trúc Khanh khỏe hơn anh sẽ thưa chuyện với ông bà Hưng, cho phép anh quen với Thụy Khanh.
Minh Hoàng không muốn hai đứa lén lút yêu nhau như vậy.
Thụy Khanh của anh phải được công nhận.
Biết rằng khi nói ra có thể tổn thương Trúc Khanh, nhưng không thể vì ngại ảnh hưởng đến cô, rồi uẩn khuất người anh yêu.
Tuy nhiên trong thực tế, có những chuyện một khi đã bỏ lỡ sẽ không còn cơ hội nói ra nữa.
Chuyện của anh và Thụy Khanh đang rơi vào tình cảnh như vậy.
Anh nghĩ đợi thời cơ thích hợp để công bố, nhưng thời điểm đó cuối cùng không đến được.
Trúc Khanh đã làm đảo lộn mọi kế hoạch của Minh Hoàng.
Cô xuất viện hôm trước, thì hôm sau lại quay vào.
Dù mọi người cố gắng khiến cô vui, anh cũng đến nhà an ủi cô thường xuyên, nhưng tình hình không mấy khả quan.
Khổ sở là khi anh đến thăm Trúc Khanh dù ở bệnh viện hay ở nhà, đều nhìn thấy khuôn mặt u buồn của Thụy Khanh.
Hai đứa phải giả vờ xa lạ với nhau.
Tình cảm nào cũng có sự ích kỷ riêng của nó.
Dù Trúc Khanh là em gái đi chăng nữa, cũng không tránh được Thụy Khanh đau lòng khi thấy anh chăm sóc cô.
Trúc Khanh dựa vào bệnh tật buộc anh phải chăm bẵm cô.
Mỗi lần anh đến, Trúc Khanh vô tư dựa vào anh, muốn anh đút ăn, đưa thuốc.
Đành rằng cô là người bệnh, nhưng cô khiến Thụy Khanh buồn, lòng anh rất khó chịu.
Nhiều lần anh muốn nói ra, nhưng Thụy Khanh lại năn nỉ anh đừng khiến Trúc Khanh tổn thương.
Anh và cô cứ chịu đựng tình cảnh như vậy.
Đôi lúc hai đứa kín đáo nhìn nhau, tưởng không ai nhận ra nhưng bà Hưng đã thấy tất cả.
Bà lại nói nặng Thụy Khanh, làm áp lực bảo cô từ bỏ.
Thụy Khanh bị sự ghẻ lạnh bất công của mẹ, trong lòng chua xót không thôi.
Tình cảm mẹ con lại lặng lẽ xuất hiện thêm vết nứt.
Thụy Khanh thương anh, cô thật sự không muốn chia tay.
Cô thầm nhủ sẽ kín đáo hơn nữa, che giấu tình cảm dành cho anh.
Đợi tình hình Trúc Khanh khá hơn, rồi nói ra chuyện của hai đứa.
Thế nhưng còn chưa kịp làm gì, Trúc Khanh lại nhập viện.
Thế là Minh Hoàng bị cuốn theo khó khăn của gia đình cô.
Trúc Khanh bị bệnh tật hành hạ, không ai có thể dỗ.
Cô chỉ nghe lời một mình Minh Hoàng.
Bà Hưng đã lợi dụng điểm này khiến Thụy Khanh không nỡ.
Làm sao đành tâm tướt đoạt niềm vui của em.
Thêm nữa, giờ sức khỏe của em rất tệ.
Bệnh suy tim khiến tim không thể cung cấp đủ máu cho nhu cầu chuyển hóa của cơ thể, cung lượng tim giảm và áp lực tĩnh mạch phổi tăng.
Áp lực mao mạch phổi cũng vượt quá áp lực thẩm thấu protein huyết tương.
Dịch từ các mao mạch dịch chuyển vào khoảng kẽ và phế nang, làm giảm độ giãn nở phổi và tăng công năng hô hấp.
Sự tích lũy đáng kể dịch lượng trong các phế nang, làm thay đổi tỉ số thông khí tưới máu.
Máu động mạch phổi đã khử oxy đi qua các phế nang thông khí kém, từ đó làm giảm sự oxy hóa động mạch hệ thống, gây khó thở.
Nên gần đây tần suất em gái nhập viện nhiều hơn trước.
Cả gia đình đều lo lắng bất an, không khí u ám bao trùm.
Chẳng ai dám làm phật lòng Trúc Khanh.
Giờ điều gì khiến em gái vui, ai cũng bằng lòng làm cho em.
Ông bà Hưng và Thụy Khanh chiều chuộng Trúc Khanh hết mực.
Thế nhưng Minh Hoàng là đàn ông, tuy anh cũng rộng lượng thương Trúc Khanh như em gái, nhưng nếu mang ra so sánh với tình cảm anh dành cho Thụy Khanh, anh vẫn chọn Thụy Khanh của anh.
Vì người bệnh, anh ép lòng không thừa nhận tình cảm của mình dành cho Thụy Khanh đã là giới hạn của sức chịu đựng.
Nhưng Trúc Khanh còn muốn nhiều hơn, muốn anh làm người yêu của cô, nên Minh Hoàng chẳng còn cách nào, đành phải nói thẳng cho cô hiểu anh đã có người mình thích.
Trúc Khanh liên tưởng ngay đó là Thụy Khanh và cô càng uất ức, thời gian trú ngụ trong bệnh viện dài hơn.
Minh Hoàng đến thăm, cô không thể hiện bất mãn nào với anh.
Nhưng vào giờ trưa, ông Hưng đến công ty, bà Hưng về nhà một chuyến, chỉ còn Thụy Khanh ở lại chăm sóc, hai chị em đã có cuộc nói chuyện không mấy vui vẻ.
Trúc Khanh mở màn chất vấn trước tiên:
"Sao chị lại giành giật anh Hoàng với em?"
Thụy Khanh không quen nói dối, thấy Trúc Khanh vào thẳng vấn đề như vậy, cô bối rối chưa biết trả lời sao.
Thái độ của cô trong mắt Trúc Khanh là sự thừa nhận chắc chắn.
"Chị biết em thương anh Hoàng.
Ba mẹ đã nói kết hợp cho em ngay từ ban đầu, vậy mà chị vẫn nhảy vào giành giật với em gái mình."
"Chị không có." Thụy Khanh khóc nấc lên.
Chuyện này cũng không biết phải bào chữa thế nào.
Rõ ràng việc hứa hôn giữa hai nhà đã được thu hồi.
Và chuyện cô yêu anh Hoàng là chuyện của sau này.
Chỉ tại Trúc Khanh không buông bỏ và cứ mặc định cô nhảy vào chen ngang.
Trúc Khanh không chịu chấp nhận sự thật.
Cô cứ cho là nếu không có Thụy Khanh, từ từ rồi Minh Hoàng sẽ yêu thương cô.
Thế nên cô quy lỗi cho Thụy Khanh, tiếp tục trách móc chị gái:
"Lúc mẹ sinh chúng ta chị đã giành ra trước, nhận hết những điều tốt đẹp.
Vì em chậm phía sau nên sức khỏe mới bị ảnh hưởng.
Giờ em chỉ có niềm vui nho nhỏ này là anh ấy, chị cũng nỡ lòng tướt đoạt."
Thụy Khanh rất muốn phản đối lời em gái, Minh Hoàng không phải là món đồ để hai chị em giành giật.
Cho dù Trúc Khanh thích anh, cũng phải hỏi xem anh có nguyện ý hay không.
Còn nữa, chuyện chui ra khỏi bụng mẹ sớm hơn mấy giây cũng đâu phải cô giành giật của em.
Đó là do tạo hóa an bài, làm sao cô tránh được.
Vả lại ngoài chuyện được ra đời trước em thì từ nhỏ đến lớn, cô đời nào được chọn trước em điều gì.
Lúc nào cũng mang trên lưng gánh nặng nợ em, nên phải nhường nhịn em hết mực.
Thụy Khanh tự nhủ mình chưa bao giờ làm gì sai, không cần thẹn với lòng.
Cô muốn nói cô chẳng giành gì của Trúc Khanh.
Chuyện cô và anh yêu nhau sau khi hai nhà đã hủy hôn ước.
Có điều ngó thấy trạng thái của Trúc Khanh bất ổn, cô không dám nói ra.
Trúc Khanh như mất kiểm soát, la hét vang khắp phòng bệnh: "Em yêu anh Hoàng! Chị đừng như vậy được không? Chị đừng thích anh ấy nữa.
Em xin chị đó."
Trúc Khanh vì quá xúc động nên tim co thắt dữ dội, cảm giác khó thở đè nặng, cô cuộn mình lại trên giường bệnh.
Thụy Khanh hốt hoảng khóc lớn: "Trúc Khanh bình tĩnh đi, đừng làm chị sợ."
Cô nhấn chuông gọi bác sĩ, phòng bệnh bỗng chốc rối loạn.
Bác sĩ và y tá bắt đầu thao tác hồi sức cấp cứu.
Sau một lúc vất vả, nhịp tim của Trúc Khanh trở lại bình thường.
Bác sĩ điều trị cất giọng nghiêm khắc:
"Đã nói người nhà phải tránh cho bệnh nhân xúc động quá mức, sao lại để tình trạng này xảy ra?"
Vì điều trị cho Trúc Khanh từ lâu và cũng đã thân quen với gia đình.
Vị bác sĩ già nhìn Thụy Khanh trách móc: "Cháu chăm em, Trúc Khanh muốn gì cứ chiều ý con bé, hai đứa đừng cãi nhau nữa."
Lúc này bà Hưng về nhà quay lại thấy phòng bệnh nhốn nháo bác sĩ y tá.
Thụy Khanh thì đang đứng một góc run rẩy.
Trong lòng bà lập tức bất an.
Gần đây tim Trúc Khanh biểu tình ngày càng nhiều.
Dù không có chuyện gì cũng có thể làm mệt bất thường.
Bà chỉ nghĩ con bé lại lên cơn, nên Thụy Khanh mới gọi bác sĩ đến.
Giờ nghe bác sĩ trách Thụy Khanh, bà liền cho là cô đã nói gì đó nên Trúc Khanh mới tức giận.
Đợi bác sĩ dặn dò một lúc rồi đi ra, bà nhìn cô không vui:
"Con lại cãi nhau với Trúc Khanh sao?"
"Dạ không có." Thụy Khanh mệt mỏi.
Mẹ đã không hỏi gì, chỉ mặc định lỗi của cô, chẳng bao giờ cho cô cơ hội giải thích.
"Vậy sao Trúc Khanh lại mệt?"
"Vì Trúc Khanh muốn con tránh xa anh Hoàng." Thụy Khanh nói thật, chẳng muốn che giấu gì nữa: "Nhưng mà con và anh Hoàng yêu nhau.
Anh ấy không yêu Trúc Khanh."
Bà Hưng vội bụm miệng cô lại, lôi cô ra khỏi phòng.
Ra ngoài rồi bà mới xô cô sang một bên, cất giọng giận dữ:
"Con cố tình phải không? Muốn giết em con phải không? Con biết tình cảm của nó dành cho Minh Hoàng như thế nào rồi, sao còn nói ra?"
"Con không có mà hức hức."
Thụy Khanh muốn phân trần nhưng bà không để cô nói hết câu đã mắng áp đảo: "Mẹ đã năn nỉ con nhường em đi.
Con may mắn có được cơ thể khỏe mạnh.
Trúc Khanh bất hạnh hơn con quá nhiều, nó chỉ có niềm vui duy nhất là Minh Hoàng.
Vậy mà con nỡ lòng tướt đoạt của em.
Con làm chị như vậy sao Thụy Khanh?"
"Con yêu anh Hoàng và anh ấy cũng yêu con.
Đây không phải là giành giật.
Bọn con đều có tình cảm với nhau."
Thụy Khanh vừa khóc vừa cố giải thích nhưng chỉ khiến bà giận dữ hơn:
"Con đã biết Trúc Khanh rất thích Minh Hoàng, sao không tránh xa cậu ta? Rõ ràng con cố ý.
Có phải con ghét gia đình vì ba mẹ thiên vị Trúc Khanh, con muốn làm nó đau khổ con mới chịu sao Thụy Khanh?"
"Con không có."
Thụy Khanh uất ức chỉ có thể khóc, không diễn đạt được ý mình.
Cô muốn nói