Dạo này tần suất vào viện của Trúc Khanh dày đặc, làm tinh thần mọi người căng như dây đàn.
Người có thể khiến Trúc Khanh bình ổn là Minh Hoàng.
Vai trò của anh còn quan trọng hơn cả bác sĩ, bởi vì bệnh tình của cô trở nặng một phần do tâm bệnh.
Hốt thuốc đúng thì bệnh mới nhanh khỏi, cho nên người quan trọng như anh phải được mời đến bệnh viện đầu tiên.
Tạo hóa trêu người, tự nhiên buộc anh vướng vào rắc rối của Trúc Khanh.
Anh có rất nhiều việc nhưng tình người không cho phép anh làm lơ.
Chuyện tình cảm giữa anh và Thụy Khanh vô tình bị đặt sang một bên.
Anh chưa có thời gian tìm cô xử tội.
Cứ nghĩ đợi thêm thời gian nhưng thực tế đã không cho anh cơ hội.
Cuộc sống khắc nghiệt, một lần bỏ qua nhau là dòng đời xô đẩy, cứ như vậy rồi cách xa.
Vì sự trở nặng của Trúc Khanh, chẳng ai còn tâm trí nghĩ đến chuyện gì khác.
Giờ mọi người đang ở trước cửa phòng cấp cứu, chờ đợi trong bất an.
Minh Hoàng dù nhớ Thụy Khanh, cũng chỉ có thể kín đáo nhìn cô, để rồi nhận ra người anh yêu đã gầy thêm rất nhiều.
Dù muốn đến bên cạnh cô, hung hăng hỏi tội, rồi tha thứ và yêu thương cô, nhưng anh phải kiềm chế chính mình.
Hiện tại không phải là không gian và thời gian thích hợp.
Anh chỉ có thể ép lòng đứng xa, mắt vẫn kín đáo hướng vào thân ảnh cô cho vơi nỗi nhớ trong lòng.
Đợi thêm một lúc, cửa phòng cấp cứu cũng được mở.
Bác sĩ điều trị kéo khẩu trang xuống.
Bà Hưng lao đến trước tiên: "Con bé sao rồi bác sĩ?"
"Đã ổn nhưng mà tôi tiên lượng rất xấu.
Gia đình cũng biết bệnh này tâm trạng quan trọng thế nào.
Trúc Khanh cứ xúc động, bộ có chuyện gì xảy ra sao? Dường như trong lòng cô bé có gì đó bất an."
Nghe bác sĩ nói vậy, Thụy Khanh cảm thấy như mình là người có lỗi, là ngọn nguồn tâm bệnh của Trúc Khanh, cho nên cô phải giải quyết.
Thế nên đợi ba và Minh Hoàng quay lại công ty, mẹ về nhà lấy đồ, Thụy Khanh ở lại bệnh viện.
Lúc này chỉ có hai chị em, vì muốn củng cố niềm tin cho em, nên cô nói điều trái lòng:
"Chị và anh Hoàng thật sự chẳng có gì đâu.
Chị đã có bạn trai, anh ấy học cùng lớp.
Em đừng nghi kỵ nữa."
Chẳng biết Trúc Khanh có nghe lọt tai hay không.
Cô không phản ứng lời chị gái.
Hai chị em cứ như vậy im lặng, không ai nói thêm tiếng nào nữa.
Nhiều ngày sau đó, tình hình của cô khá hơn một chút.
Mỗi khi Minh Hoàng đến thăm, cô vui hơn, cũng chịu phối hợp uống thuốc.
Chỉ là nếu có mặt Thụy Khanh, dường như không cô an lòng.
Thụy Khanh biết trong lòng em gái vẫn nghi kỵ nên cô nảy ra suy nghĩ táo bạo, mượn ai đó đóng giả bạn trai.
Chỉ cần khiến Trúc Khanh an lòng, hy vọng bệnh tình của em sẽ tiến triển tốt.
Vấn đề là cô biết đi đâu tìm người đóng giả bạn trai? Kiểu người nhút nhát như cô không quen biết nhiều.
Vả lại chuyện này vô cùng nhạy cảm, đâu ai rảnh rỗi đóng kịch với cô.
Chưa kể cô chẳng có kinh nghiệm, biết làm thế nào thể hiện tình cảm cho Trúc Khanh an lòng? Tánh cô lại trầm, cho dù có bạn trai thật sự cũng đâu muốn phô trương.
Trúc Khanh đây là đang làm khó cô.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một người cô có thể nhờ là Đình Thành.
Nhưng biết người ta có ý với mình và mình không thể đáp lại, giờ còn nhờ người ta giúp đóng giả người yêu, đây là xát muối vào vết thương lòng của người ta.
Mà chắc gì Đình Thành chịu giúp trường hợp tào lao này.
* * *
Ngày tốt nghiệp, Thụy Khanh một mình đến trường, chẳng có ai trong gia đình đến chia sẻ niềm vui.
Đình Thành, Hải Băng, Ngọc Linh, đều có ba mẹ đi theo chúc mừng.
Thụy Khanh không có người thân, nên chỉ đi theo bọn Hải Băng.
Lúc gia đình các bạn chụp hình cùng nhau, cô làm phó nháy cho mọi người, hưởng lây không khí đầm ầm của họ.
Đình Thành muốn cô chụp cùng gia đình cậu, nhưng cô từ chối.
Chỉ khi cậu kéo cả gia đình Hải Băng và Ngọc Linh chụp bức ảnh tập thể, Thụy Khanh mới bằng lòng đứng vào.
Chẳng biết Đình Thành đã nói gì với người nhà, mà ba mẹ cậu hay nhìn Thụy Khanh.
Nhất là người mẹ, luôn thầm quan sát cô.
Ba mẹ cậu đều là nhà giáo, nên phong cách rất mô phạm.
Cậu tốt nghiệp xong sẽ về tỉnh, ba mẹ cậu đã sắp xếp xong chỗ dạy cho cậu.
Hải Băng và Ngọc Linh cũng về quê.
Thụy Khanh chưa biết sẽ được phân công dạy chỗ nào.
Thật ra cô tốt nghiệp loại ưu, nên không lo chuyện chỗ dạy, chỉ bình tĩnh chờ được phân công.
Lần trước Đình Thành hỏi cô muốn về quê cậu dạy không, ba mẹ cậu có thể sắp xếp.
Dường như bối cảnh phía sau cậu cũng không tệ.
Tiếc là Thụy Khanh chẳng có ý với người ta, cô sẽ không lợi dụng người ta.
Chưa kể cô ở Sài Gòn, đâu muốn rời xa nơi chôn rau cắt rốn này.
Lễ tốt nghiệp đã xong.
Mọi người lần lượt ra về, hẹn nhau hôm nào liên hoan trước khi bắt đầu bước vào cuộc đời gõ đầu trẻ.
Hải Băng và Ngọc Linh đưa ba mẹ tụi nó về phòng trọ.
Mấy người lớn ngồi xe cả đêm lên Sài Gòn dự lễ tốt nghiệp của con, nên giờ ai cũng mệt.
Thụy Khanh tạm biệt hai bạn thân, hẹn ngày liên quan sẽ gặp lại.
Lúc đang định dắt xe ra về thì Đình Thành đến bên cạnh: "Khanh khoan về, đi ăn với gia đình Thành được không?"
Làm sao cô có thể đi, da mặt cô rất mỏng.
Cô và Đình Thành chẳng có gì, sợ ba mẹ cậu hiểu lầm, cô đành thoái thoát:
"Khanh xin lỗi chắc không tham gia được.
Em gái Khanh nằm viện.
Khanh phải về sớm.
Xin lỗi Thành nha!"
"Ồ, cô bé có sao không Khanh?"
Đình Thành cứ tưởng em gái Thụy Khanh còn nhỏ.
Cô chưa bao giờ nói về gia đình mình với các bạn nên ngoại trừ Hải Băng và Ngọc Linh, chẳng ai biết gia thế của cô.
"Chỉ là bệnh tim tái phát thôi.
Đã là bệnh mãn tính rồi."
"Vậy Khanh về chăm em nha.
Thành chúc em gái Khanh mau bình phục.
Hẹn gặp lại Khanh ở lần họp lớp sắp đến."
"Ừa, tạm biệt Thành!"
Thụy Khanh chào ba mẹ Đình Thành rồi ra về.
Cô muốn đạp xe thẳng đến bệnh viện nhưng hiện tại đang là giờ nghỉ trưa, sợ chạm mặt Minh Hoàng.
Dạo này anh đến thăm Trúc Khanh ngày hai lần, vào giờ trưa và sau khi tan sở.
Từ ngày có anh chăm sóc, tinh thần Trúc Khanh ổn định hơn, sức khỏe khá hơn nhiều.
Thụy Khanh lang thang vô định một lúc rồi về nhà.
Vừa bước vào cửa gặp ngay khuôn mặt âm u của mẹ.
Cô mệt mỏi chào rồi lủi nhanh lên phòng.
Tình cảm của hai mẹ con đã lạnh nhạt rất nhiều.
Mẹ luôn mặc định cô cố tình tiếp cận Minh Hoàng để giành giật với Trúc Khanh, nên không kiên nhẫn với cô.
Tốt nhất cô nên hạn chế xuất hiện trước mặt mẹ.
Thụy Khanh buồn bực ngã xuống giường.
Chị Tâm lén lút mang ít đồ ăn cho cô.
Cũng chỉ có chị ấy quan tâm cô như người thân trong gia đình.
Chị để đồ ăn lên bàn rồi cất giọng yêu thương:
"Dậy đi con nhóc này.
Em định bỏ bữa trưa nữa sao? Mẹ em đi bệnh viện rồi.
Chị mang lên cho em luôn đây."
"Em ăn không nổi.
Tí nữa em ăn.
Cám ơn chị nhiều, cũng chỉ có chị thương em."
Vừa nói xong câu này, con vẹt nhiều chuyện của cô lại ré lên, cứ như muốn phản đối lời Thụy Khanh rằng cô nói sai, nó cũng rất quan tâm cô.
Bằng chứng là nó lại réo tên cô inh ỏi.
Cô không hề biết con vẹt này lại già mồm như vậy.
"Con vẹt này ăn no rồi nên dư thừa tinh lực.
Hồi sáng chị cho nó ăn, thay nước cho nó rồi đó Khanh."
"Cám ơn chị! Mai mốt nếu em không ở đây cũng yên tâm, có chị lo cho nó rồi."
"Con bé này, cái gì không ở đây? Nói nhảm không hà."
Đúng là Thụy Khanh chỉ buột miệng nói nhảm nhưng không ngờ lời này thật sự đã ứng nghiệm.
* * *
Buổi tối, Minh Hoàng vào bệnh viện chơi với Trúc Khanh.
Bà Hưng viện cớ về nhà kéo theo ông Hưng, tạo cơ hội cho Trúc Khanh có không gian riêng với anh.
Thấy con gái vui, tâm trạng bà cũng vui theo.
Chỉ là về đến nhà thấy Thụy Khanh, biểu cảm của bà cứng lại.
Bà vẫn canh cánh chuyện cô giành giật tình cảm với Trúc Khanh.
Bà không biết là cách cư xử của bà khiến cô vô cùng mệt mỏi.
Thụy Khanh đi lên phòng, quyết định nhờ Ngọc Linh.
Con nhỏ nghe cô nói liền hốt hoảng ré lên:
"Khanh có tỉnh táo không? Bộ đang muốn đóng phim tình cảm rẻ tiền hay sao vậy trời? Giờ này còn có chuyện nhờ đóng vai người yêu.
Ông Kiệt không chịu đâu."
"Ừ, Khanh cũng biết mình tào lao.
Tại bí quá mới hỏi Linh thôi, đừng nghĩ gì nha."
"Linh không có trách Khanh, chỉ là ông Kiệt cũng nhát lắm, sao đóng vai người yêu Khanh được.
Đã vậy còn xuất hiện trước mặt gia đình Khanh.
Kiểu này chắc ông sợ tè ra quần."
"Ừ thôi không sao.
Khanh cúp máy đây.
Linh nghỉ ngơi đi."
Nghe giọng Thụy Khanh quá thảm, cúp máy rồi Ngọc Linh chịu không nổi, bèn gọi điện sang cho người yêu nhờ vả.
Ai biết người này