Sự nhường nhịn đã trở thành bản năng của Thụy Khanh và rồi các năm học cuối cấp, em gái nổi trội hơn bé.
Các thầy cô bắt đầu chú ý em, trong mắt các thầy cô thì em dù sức khỏe yếu nhưng rất chịu học.
Các thầy cô thương xót và dành nhiều hảo cảm cho em.
Sau đó có những bài tập về nhà, dù nét chữ giống nhau nhưng các thầy cô không truy cứu nữa.
Một khi cảm tình đã có, thì sẽ một mắt nhắm một mắt mở.
Năm Thụy Khanh vào trung học sơ sở, lúc này đã lớn.
Chuyện học không giống như tiểu học.
Mỗi người phải tự thân vận động, phải dựa vào lực thực của chính mình.
Cho nên không tránh khỏi những lúc Thụy Khanh bộc lộ sức học trội hơn em.
Thầy cô khó hiểu ở chỗ mỗi lần kiểm tra điểm số Thụy Khanh lại thấp hơn em gái.
Nhưng nếu gọi lên bảng trả bài trực tiếp thì điểm lại rất cao.
Giáo viên cho là Thụy Khanh có thể lo ra, hoặc không tập trung nên bài làm không được tốt lắm.
Còn em gái thì ngược lại, thường vắng mặt một vài buổi do sức khỏe không ổn, nhưng học lực giỏi nên bài kiểm tra rất tốt.
Trong mắt các thầy cô thì em gái rất có nghị lực và chịu khó học tập.
Vì có cảm tình đặc biệt nên các thầy cô đã bỏ qua vấn đề chữ viết.
Thụy Khanh luôn đề tên Trúc Khanh lên bài làm của mình và ngược lại.
Mẹ đã nói phải nhường em trong mọi hoàn cảnh mà.
Có một chiều, Thụy Khanh vừa vào cửa đã nhào vào lòng mẹ khóc ngất nhưng bị mẹ đẩy ra.
Rồi mẹ ôm em gái vào lòng, cất giọng quan tâm.
Trong khi Thụy Khanh đang hoảng loạn vì lần đầu tiên có kinh nguyệt, lại nghĩ rằng mình sắp chết.
Thụy Khanh mong được mẹ ôm, nhưng mẹ chỉ chú ý em gái.
Thụy Khanh nhìn mẹ mếu máo:
"Mẹ ơi, con bị chảy máu nhiều lắm.
Con sẽ chết phải không mẹ?"
Thay vì quan tâm, mẹ lại quát lên: "Nói bậy nói bạ.
Đi lên phòng thay đồ đi.
Chỉ là s1nh lý bình thường.
Đừng có đứng ở đây.
Con chẳng có ý tứ gì cả."
Thụy Khanh rất hoang mang không hiểu mình bệnh gì, nhưng bắt gặp ánh mắt nghiêm khắc của mẹ, đành phải thất thểu lên lầu.
Dần dần tự mình nhận ra máu chảy vài ngày rồi sẽ hết.
Đây là chu kỳ của con gái, thế mà bé lại khóc lóc làm lớn chuyện nên bị mẹ mắng là đúng rồi.
Thế nhưng vài tháng sau đó, Thụy Khanh mới biết mình quá ngây thơ.
Mẹ xem nhẹ chuyện của Thụy Khanh nhưng lại để ý chuyện của em gái.
Em gái có kinh nguyệt, mẹ chăm sóc từng li từng tí.
Mẹ sợ em bị viêm nhiễm, tự tay lót băng cho em, dặn dò em chú ý vệ sinh sạch sẽ ch ỗ kín.
Thời gian cứ thế trôi qua và Thụy Khanh cũng dần nhận ra sự đối xử khác biệt của mẹ dành cho hai chị em.
Vốn dĩ sự bất công này đã hình thành từ ban đầu, nhưng còn quá nhỏ nên không cảm nhận được nhiều.
Giờ lớn hơn một chút, bắt đầu có nhận thức và đã biết buồn khổ.
* * *
Thụy Khanh thích vẽ, thầy cô đã phát hiện ra thiên phú của em, nên đăng ký cho em vào cuộc thi vẽ tranh cấp thành phố.
Em gái cũng muốn đu theo, tiếc rằng lần thi này không phải chuyện đùa, không có chỗ hoán đổi bài dự cho nhau.
Em gái khóc lóc nhưng mẹ cũng lực bất tòng tâm.
Cuối cùng đó là lần đầu tiên Thụy Khanh tự mình chứng minh thực lực của bản thân.
Không phụ sự kỳ vọng của thầy cô, Thụy Khanh đã giành giải nhất cho bức tranh có hồn của mình.
Giải thưởng là chiếc xe đạp Trung Quốc và nhờ trời nó đã theo cô xuyên suốt những năm về sau.
Năm Thụy Khanh lên trung học phổ thông.
Lúc này trong nhà đã hình thành nếp.
Nếu là kiểm tra trong lớp, đương nhiên hai chị em đều ghi tên của đối phương vào bài của mình vô cùng ăn ý.
Có những kỳ thi nếu có thể đổi tên cho nhau, Trúc Khanh sẽ nháy mắt với chị, yêu cầu chị ghi xuống tên mình.
Thầy cô sẽ không bao giờ ngờ được có sự gian lận kiểu này.
Cho nên ba năm cuối cấp có thể thấy sức học của em gái nổi trội hơn Thụy Khanh.
Vì học giỏi nên có thể làm lu mờ mọi điều bất thường.
Thầy cô chỉ thấy tội Trúc Khanh mang bệnh tật nhưng luôn cố gắng theo kịp chương trình.
Nhờ học lực giỏi, nên các bài kiểm tra của Trúc Khanh đều được điểm tối đa.
Trong khi Thụy Khanh đi học đều đặn lại không chăm chỉ như em gái, bài kiểm tra nào cũng tệ.
Dần dần thầy cô chỉ chú ý em gái và mặc định sức học của Thụy Khanh không được tốt lắm.
Trưởng thành rồi, Thụy Khanh biết suy nghĩ, biết buồn, cũng muốn được thầy cô, bạn bè chú ý.
Nhưng mẹ nói không được phân bì, phải hy sinh vì cô mắc nợ em.
Mỗi lần ghi tên em xuống bài thi của mình, Thụy Khanh rất buồn.
Cô thầm hỏi liệu Trúc Khanh có đang làm tốt bài thi của cô không? Song song đó cô còn sợ thầy cô phát hiện ra sự gian lận của hai chị em.
May mắn chẳng ai đọ chữ viết nên chưa bao giờ phát hiện ra sự khuất tất này.
Trúc Khanh trong mắt các thầy cô, bạn bè đều là người ham học, còn ai tưởng tượng được có sự hoán đổi bất thường giữa hai chị em.
Thụy Khanh rất buồn khi sức học của mình không được đánh giá đúng, nhưng nếp nhà đã hình thành, cô không thể thay đổi được gì.
Năm Thụy Khanh học lớp mười một, được bạn nam cùng lớp gửi thư tỏ tình.
Thụy Khanh lần đầu rơi vào trường hợp này nên hoảng sợ, vội vàng chạy về nói với mẹ, bị mẹ thiếu kiên nhẫn la cho một trận.
Mẹ mặc định rằng Thụy Khanh đã làm sao để bạn đó chú ý đến, nên mới bày trò đưa thư.
Mẹ mắng cô còn nhỏ mà ham yêu đương sớm.
Thụy Khanh cảm thấy oan uổng, rõ ràng cô suốt ngày chỉ đi bên cạnh em, ở lớp cũng ít giao thiệp với ai, hết giờ học mẹ lại đón về, cô chẳng hiểu sao nhận được thư tỏ tình này.
Bị oan nhưng Thụy Khanh không biết cách nào để biện minh.
Sau khi mẹ lên giọng với Thụy Khanh xong, lại quay sang nói nhẹ nhàng với em, dịu dàng khuyên em không cần quen bạn trai.
Mẹ còn nói đã tìm cho em người chồng hứa hôn rất giỏi và xứng đôi vừa lứa rồi.
"Con không chịu lấy chồng đâu." Em gái mắc cỡ dụi đầu vào lòng mẹ.
Thụy Khanh ngồi bên cạnh cũng muốn được mẹ ôm ấp như vậy, nhưng tiếc rằng trong mắt mẹ chỉ có em gái.
Ba mỗi lần đi làm về cũng vậy, dù Thụy Khanh có chạy ra chào hỏi trước, mong được ba xoa đầu nhưng ba chỉ tập trung hỏi thăm sức khỏe của em gái thế nào.
Thụy Khanh buồn bực chỉ có thể chôn trong lòng.
Hai chị em còn chưa học xong trung học, ba mẹ đã chọn trước cho em người thanh niên tài ba.
Em vừa rồi còn mắc cỡ, sau khi ba mẹ nói về sự tài hoa của người chồng tương lai, tâm hồn thiếu nữ của em đã bắt đầu mơ mộng.
"Vậy là ông nội hứa hôn với ông nội anh Hoàng cho con rồi sao mẹ?" Em gái đỏ mặt hỏi lại mẹ.
"Ừ, ông nội đã chọn cho con người thanh niên ưu tú này.
Sau này hai đứa sẽ kết hôn với nhau." Mẹ ôm em, cằm tựa trên đỉnh đầu em yêu thương.
Thụy Khanh ngồi một bên rất buồn.
Không phải buồn vì ông nội không hứa hôn cho mình, mà buồn là ngay cả ông nội cũng chỉ dành điều tốt đẹp cho em gái.
"Mẹ ơi anh ấy bây giờ đang du học hả mẹ?" Em gái tò mò, muốn hiểu thêm về người chồng tương lai của mình.
"Minh Hoàng đã học xong nhưng anh chưa chịu về nước.
Anh muốn ở đó rèn luyện thêm thời gian nữa, rồi về gánh vác công ty gia đình."
Mẹ đã vô tình gieo vào tư tưởng của em gái hình ảnh người thanh niên ưu tú nho nhã, học hành giỏi giang, lại có trách nhiệm với gia đình.
Chỉ là mẹ không biết người thanh niên này thật ra đang trốn chạy cuộc hôn ước, nên mới ở lại nước ngoài.
Năm Thụy Khanh học cuối cấp, không chịu gánh vác chuyện học của em gái nữa bởi vì cô còn trách nhiệm với tương lai của mình.
Cô muốn có được kết quả cao để cánh cửa vào đại học được rộng mở.
Thế nên năm học cuối cấp này cô đã nhiều lần cãi lời ba mẹ, không gồng mình làm hộ bài cho em.
Ba mẹ nhiều lần lên án Thụy Khanh không biết hy sinh.
Thụy Khanh lúc này đã lớn, có thể nhận ra sự thiếu công bằng.
Ba mẹ chỉ thương em, bỏ qua cô.
Càng về sau, cô càng quen với sự bất công này và không còn trông chờ vào tình thương của ba mẹ dành cho nữa.
Năm cuối cấp là năm trong đại, mọi người phải tự lực cánh sinh, cho nên sức học của em gái đã lộ rõ sự yếu kém.
Năng lực học tập và sức khỏe đều không cho phép em thi vào những trường có sức chọi cao.
Em không có khả năng vào các khối tự nhiên, chỉ có thể dùng sở trường của mình thi vào nhạc viện.
Mẹ buộc Thụy Khanh theo em học nhạc viện, nhưng lúc này cô muốn thoát khỏi sự kiềm kẹp của gia đình, muốn sống cuộc đời riêng của mình, thay vì làm chiếc bóng bên em.
Thụy Khanh từ chối thi vào nhạc viện và mâu thuẫn gia đình bắt đầu nảy sinh