Cuộc Ly Hôn Hoàn Mỹ

"Anh cảm thấy hắn đẹp trai hay là em đẹp trai?"


trước sau

Diệp Hoài đại khái là buồn ngủ không chịu nổi, Viên Tinh Châu che ánh sáng cho hắn được một lát, đã khẽ phát ra tiếng ngáy nho nhỏ. Viên Tinh Châu rón ra rón rén rời giường, kéo rèm lại, lúc này mới trở về, nhưng mà rốt cuộc vẫn ngượng ngùng ngủ đối mặt với hắn, bèn lại lặng lẽ xê dịch ra mép giường, nằm thẳng người đi vào giấc ngủ.

Một giấc này ngủ đến 3 giờ rưỡi, Lý Di ghé qua gọi rời giường, mới đánh thức cậu dậy.

"Tư thế ngủ của cậu quá đáng yêu." Lý Di hết sức hớn hở nói, "Cứ như là thực hiện nghi thức gì đó vậy, nằm nghiêm chỉnh như thế."

Chị nói xong bắt chước dáng ngủ của Viên Tinh Châu, nằm ngửa ra, đôi tay gác ở trên bụng, vẻ mặt an yên.

Viên Tinh Châu lúc này mới ý thức được là mình quên đóng cửa.

Cameraman đang đứng trong một góc lia máy quay tới, cậu hoàn hồn trở về, ngượng ngùng mà nhoẻn cười, lại thoáng sửng sốt: "Diệp Hoài đâu rồi ạ?"

"Đúng là chồng chồng ân ái có khác." Lý Di cười nói, "Cậu ta đã tới sảnh lớn tập hợp, ban nãy để cho chị tới gọi cậu rời giường."

Viên Tinh Châu vội vàng dậy rửa mặt.

Buổi ghi hình thứ sáu tương đối nhẹ nhàng, lúc Viên Tinh Châu tới sảnh lớn ở tòa B, Diệp Hoài đang nói chuyện phiếm với mọi người. Nói chính xác hơn là một đám người đang vây quanh Diệp Hoài nói chuyện phiếm, bản thân Diệp Hoài thì đang đùa nghịch máy chơi game, như cũ lang thang không có mục tiêu mà nhặt nấm.

Người này thật sự quá được hoan nghênh. Nguyên Trừng và Đàm Ngôn Kha ở trong đám người bên cạnh, có thể nhìn ra là không quá thích mọi người vây quanh Diệp Hoài như vệ tinh, rồi lại chẳng thể làm gì được.

"May là ông xã cậu không phải độc thân." Lý Di cùng cậu đi về phía trước, cũng cười nói, "Hắn nếu tới làm khách mời, chương trình này liền bớt việc, ngày đầu tiên tất cả mọi người đều chọn Diệp Hoài, sau đó ngày hôm sau bắt đầu cả nhà hỗn chiến, tranh đoạt quyền được ghép đôi với Diệp Hoài......"

Viên Tinh Châu dở khóc dở cười, vội thay Diệp Hoài khiêm tốn một chút: "Làm gì đến nỗi, chị nói như thể anh ấy là hầu vương* không bằng."

"Cũng gần như vậy." Lý Di hếch cằm, "Còn hai đứa bên cạnh kia là khỉ con bị đánh bại dậm chân hậm hực."

*hầu vương: vua khỉ, nhắc đến hầu vương thì nhớ tới Tôn Ngộ Không, nên tôi để nguyên từ này =))

Viên Tinh Châu: "......"

Nguyên Trừng vừa lúc đang rung chân, cũng quá sinh động rồi.

Lý Di sau khi châm chọc Nguyên Trừng và Đàm Ngôn Kha, vẻ mặt lại gió nhẹ mây trôi như cũ. Viên Tinh Châu đi theo chị vào trong, nghẹn nửa ngày lại không nghẹn nổi, thừa dịp chào hỏi mọi người, bật cười ha ha ha.

"Ha ha chào mọi người!" Viên Tinh Châu thật sự khống chế không được, cười đến nước mắt đều chảy ra, "Tôi là Viên Tinh Châu."

Mọi người: "......"

"Sao đấy?" Diệp Hoài rốt cuộc ngẩng đầu lên từ máy chơi game, nói giọng nghi hoặc, "Phấn khích đến như vậy?"

Viên Tinh Châu đè lại khóe mắt, vội nói: "Không có gì, nói chuyện phiếm với chị Lý Di ấy mà."

"Tinh Châu, cậu xem tụi tôi mang gì về cho cậu nè?" Tôn Giai ở nhà ăn, nghe được cậu nói chuyện, vừa đi ra vừa tự mình phối âm "cộp cộp cộp", "Cậu nhất định phải nếm thử nha! Tôi hộ tống cả một đường về đó."

Viên Tinh Châu chưa kịp làm quen với từng vị khách mời, đã thấy Tôn Giai bưng ra một cái cốc thủy tinh xinh đẹp, thế nhưng càng làm cho Viên Tinh Châu kinh ngạc hơn chính là, cái cốc giữ lạnh này quá xinh đẹp rồi!

Dưới đáy ly là mứt phúc bồn tử, bên trên được bao phủ bởi ba viên kem sorbet hoa hồng, ở giữa là hai cái bánh macaron, mặt trên cùng là lớp kem bông tuyết vị khoai môn cùng cánh hoa hồng để trang trí.

Trong sảnh lớn mọi người đồng thời "oa" lên một tiếng.

"Thật quá đáng đi?" Một cô gái nhỏ thắt hai bím lập tức rền rĩ, "Ghi hình đã lâu như vậy, em ngay cả kem cây cũng chưa được ăn, anh Tôn Giai anh quá bất công!"

"Cho Doãn Phi đi." Nguyên Trừng lập tức nói, "Con trai con đứa cũng đừng ăn cái gì mà điểm tâm ngọt."

Doãn Phi lúc thốt ra lời kia không thông qua não, lúc này mới phản ứng lại, tức khắc có chút xấu hổ.

"Thế đâu được." Viên Tinh Châu tươi cười, "Quà của anh Tôn thì tôi phải nhận chứ. Tiểu Phi, anh có tiền, lát nữa dẫn em đi mua kem nha."

Cậu nói rồi tiếp nhận cốc giữ lạnh từ tay Tôn Giai, ngồi xuống bên cạnh Diệp Hoài.

Doãn Phi thở phào nhẹ nhõm, ừm một tiếng, lại tò mò: "Tổ sản xuất chương trình không tịch thu hả anh?"

"Không biết nữa, có thể là quên rồi?" Viên Tinh Châu cười nói, "Thừa dịp bọn họ không phát hiện, chúng ta mua nhiều một chút."

Mấy người kia vừa mừng vừa sợ, quay một chương trình còn có dự toán thật sự quá khổ. Những người này bình thường tiêu xài phung phí đã thành thói quen, mấy ngày nay quả thật giống như lao động khổ sai tiến hành cải tạo.

Lý Di vỗ tay một cái, kêu gọi mọi người lén lút tụ họp một phen, thương lượng trong chốc lát đi mua trước những thứ gì.

"Nhổ lông cừu được một lần chẳng dễ, lần này lại là hai con cừu béo*." Lý Di nói, "Mau, mọi người liệt kê ra xem muốn mua những gì nào?"

*cách diễn đat này xuất phát từ việc ngày xưa người nông dân nghèo lúc đi chăn cừu cho địa chủ thì thường hay trộm nhổ một ít lông cừu, tích trữ từng ít một để may quần áo.

Viên Tinh Châu thấy bọn họ đi thảo luận rồi, lúc này mới nhẹ nhàng đá chân Diệp Hoài, đưa cốc kem lạnh qua.

Diệp Hoài: "......"

"Muốn em đút cho à?" Viên Tinh Châu cười nói, "Em đều thấy anh nuốt nước miếng rồi."

Diệp Hoài thích ăn đồ ngọt, lúc Tôn Giai vừa mới "cộp cộp cộp" ra tới, đôi mắt của người này đã sáng lên một chút. Lúc ấy mọi người đều đang nhìn cốc giữ lạnh, Viên Tinh Châu lại nhớ tới Diệp Hoài có lẽ thích ăn cái này, thoáng nhìn qua khóe mắt, lại thấy Diệp Hoài nuốt nước miếng.

Diệp Hoài "xùy" một tiếng, nhưng không từ chối.

Viên Tinh Châu lại tươi cười, gỡ cánh hoa hồng xuống, đặt vào lòng bàn tay, sau đó lấy thìa múc một khối kem bông đút tới.

"Tôi thấy hắn có ý với em." Diệp Hoài thò đầu qua đớp một ngụm, liếc mắt về phía đám người, "Vô sự hiến ân cần*."

*đầy đủ là vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo, kiểu tốt bụng đột xuất, nhất định có ý đồ.

Viên Tinh Châu thoáng sửng sốt, dở khóc dở cười nói: "Đừng lộn xộn, anh Tôn là CP với chị Lý Di, bọn họ hiện tại là một đội."

"Đều đang diễn kịch." Diệp Hoài hạ thấp âm lượng, sau đó tự mình cầm lấy cốc, "Trước ống kính tỏ ra một kiểu, sau ống kính ai mà biết được thích ai. Em cảm thấy hắn đẹp trai sao?"

Viên Tinh Châu: "......" Đây là đề tài gì? Làm gì mà muốn thảo luận Tôn Giai đẹp hay không đẹp?

Nhưng cậu cũng phát giác ra, show truyền hình tạp kỹ này bị tổ sản xuất sửa nát bấy một phen, khí tràng của mọi người vốn dĩ không hề giống với phiên bản nước ngoài mà cậu xem. Tuy rằng xung quanh cài đặt rất nhiều camera, cũng không ai chỉ dẫn bọn họ nói cái gì, nhưng Viên Tinh Châu có thể cảm nhận rõ được mọi người đều đang rất giả vờ, đại khái từng người có thiết lập tính cách và kịch bản riêng.

Có lẽ phiên bản nước ngoài chỉ là sau công đoạn cắt nối biên tập mới ra được hiệu quả như vậy?

Viên Tinh Châu lại nảy sinh hoài nghi, thầm nghĩ lần đầu tiên tham gia show tạp kỹ, không mong thật suôn sẻ, chỉ cần đừng hỏng việc là được. Đến nỗi thiết lập tính cách để tự bôi đen, cậu chọn kiểu "lòng dạ hẹp hòi" vẫn là tương đối thích hợp một chút.

Diệp Hoài thật sự quá được nghênh đón, như vậy chính cậu có thể có được rất nhiều cơ hội, thoải mái mà biểu hiện ra sự quan tâm đối với Diệp Hoài, cùng với tinh thần sốt sắng lo được lo mất, dáng vẻ ghen tuông khắp chốn.

Viên Tinh Châu có chút hối hận vì mình ngủ quá lâu, sớm biết vậy trước khi đến đây đã bàn bạc trước với Diệp Hoài.

Diệp Hoài đã giải quyết xong cốc kem lạnh, camera phía sau tiến lại gần quay cận cảnh, Tinh Châu do dự một chút, chủ động xuất kích nói: "Rất đẹp trai, anh cảm thấy sao?"

Diệp Hoài quay đầu sang liếc cậu.

"Hỏi anh đó......" Viên Tinh Châu nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, đầy vẻ dò xét hỏi, "Anh cảm thấy hắn đẹp trai hay là em đẹp trai?"

Cậu nói xong một hơi, lại vội vã đổi thành, "Chân hắn dài hay là chân em dài?"

Camera quả nhiên nắm bắt được đề tài rồi, có tiếng ong ong của máy móc được điều khiển từ xa lia tới.

Viên Tinh Châu thầm nghĩ nguy hiểm quá, hỏi loại vấn đề như là ai đẹp trai, đó là xuất phát từ lễ phép, Diệp Hoài cũng sẽ trả lời là mình. Nhưng mà vấn đề chân dài này khẳng định không giống thế. Tôn Giai là người mẫu, thoạt nhìn hơn 1 mét 9. Chính cậu cũng chỉ vừa mới qua 1 mét 8 một chút xíu.

"Em nói xem?" Diệp Hoài quả nhiên dùng vẻ mặt quái dị mà nhìn sang.

Viên Tinh Châu mặt dày nói: "Em nói có tác dụng gì, đương nhiên là nghe anh nói."

Diệp Hoài: "......"

Viên Tinh Châu: "......"

"...... Tôi lại không mù." Qua một lúc, Diệp Hoài rốt cuộc đáp, "Đương nhiên là em rồi."

Viên Tinh Châu: "???"

"Có thể nào đừng ngược cẩu được không!" Trong đám người đang thương lượng danh sách mua sắm, có người than vãn, "Hai anh đẹp trai ngời ngời yêu đương lãng phí tài

nguyên cũng đành thôi, vì cớ gì còn phải công khai ngược cẩu, cẩu lại làm sai điều gì......"

*chỗ này thật ra tôi định thành bằng "hành hạ dân ế", nhưng nghe không hay nên đổi về =))

Mấy người khác cười vang lên, đồng thời quay đầu lại nhìn về phía bên này.

Diệp Hoài tỏ vẻ chuyện đương nhiên, tiếp tục nghịch máy chơi game, Viên Tinh Châu vừa rồi bị hắn đánh úp trở tay không kịp, nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy người này có lẽ là nghe nhầm.

May thay Lý Di đã viết xong danh sách mua sắm, Viên Tinh Châu cảm thấy mình có chút ăn không ngồi rồi, vội vàng dẫn theo Doãn Phi đi mua đồ.

Nơi này nói là nhà nghỉ nông trại, thực chất càng giống khách sạn nhà dân (homestay), mà thôn quê này dường như cũng là nơi ngọa hổ tàng long*. Các món ở trong tiệm bánh ngọt so với trong nội thành còn chuyên nghiệp hơn nhiều.

*ngoạ hổ tàng long: những nơi nguy cơ tiềm ẩn như là đang có hổ nằm phục rình mồi hay rồng ẩn mình để tấn công => ẩn chứa nhân tài, tiềm năng,...

"Nơi này hình như sắp được khai phá thành khu du lịch." Doãn Phi rốt cuộc ăn được kem cây, trên đường vui sướng đến mức muốn bay lên, rối rít cảm ơn Viên Tinh Châu, lại hỏi, "Anh Châu Châu, anh và Diệp Hoài là thật chứ?"

Viên Tinh Châu đang dò danh sách mà chọn mua đồ vật, nghe vậy sửng sốt, "Có ý gì?"

"Nguyên Trừng nói anh và Diệp Hoài là kết hôn giả." Doãn Phi nói, "Ngày đó anh ta uống say, không cẩn thận nói ra, nhưng camera không quay được, anh yên tâm."

Viên Tinh Châu: "......" Nguyên Trừng ngày đó ở trong cuộc họp báo còn dám hỏi, khẳng định là đã biết được gì đó. Bọn họ lại không phải cùng một công ty, tài nguyên cũng đôi khi bị chồng chéo, đối phương làm như vậy không bất ngờ chút nào.

Lúc này camera cũng không đi theo hai người bọn họ. Doãn Phi nhìn tùy tiện, nhưng thật ra cũng rất để ý.

"Em là fan CP Hoài Châu." Doãn Phi rồi lại nói, "Mặc kệ hai anh là thật hay giả, em đều cảm thấy các anh xứng đôi nhất."

Viên Tinh Châu: "......"

Viên Tinh Châu không nghĩ tới fan CP của chính mình thế mà nơi nơi đều có, quay cái chương trình thôi cũng có thể gặp phải. Nhưng Doãn Phi hỏi như vậy, hiển nhiên ít nhất là đã một nửa tin lời của Nguyên Trừng.

"Cậu ta nói cái gì?" Viên Tinh Châu đè ép lửa giận, nỗ lực biểu hiện ra vẻ ngoài ý muốn, kinh ngạc hỏi, "Đang yên đang lành bịa đặt về tụi anh làm gì?"

"Hình như là nhắc tới chuyện biểu diễn trước đây của các anh." Doãn Phi nói, "Anh ta nói trước khi nhóm của các anh tan rã, Diệp Hoài thực chất đã có người yêu, chính tai anh ta nghe được."

Lần này Viên Tinh Châu là thật sự sững sờ.

Buổi chiều cậu còn đang suy đoán xem Diệp Hoài đã từng yêu ai chưa, cũng nghĩ xong đủ loại hình ảnh tốt đẹp về sau chân thành chúc phúc hắn, thế nhưng lúc này nghe người khác nói đến, cảm giác lại khác hoàn toàn.

"Đừng lo lắng," Doãn Phi lại nói, "Trong cái ngành công nghiệp này hôn nhân thật thật giả giả khá nhiều mà, thực ra mọi người đều không cảm thấy có vấn đề gì. Mấy người tụi em không phải cũng là diễn kịch sao? Hơn nữa em sẽ yểm trợ anh, anh Châu, anh muốn yêu cầu ứng phó cứ kêu em."

Cô nàng nói xong không nghe được đáp lại, ngẩng đầu lên nhìn, "Anh Châu?"

"Hả? Không có gì." Viên Tinh Châu lấy lại tinh thần, rất chóng khôi phục bình thường, cười với cô nàng, "Vừa rồi hoa mắt, tưởng là thấy rắn, sợ hết hồn."

Doãn Phi: "......"

"Cảm ơn em." Viên Tinh Châu nói, "Có muốn mua thêm kem cây không?"

Viên Tinh Châu mua đồ xong, trên tay xách ba túi đồ ăn và vật dụng hàng ngày, theo Doãn Phi đi mua cây kem thứ ba, lại chọn một con đường nhỏ xa xôi, vô cùng thong thả mà đi bộ trở về.

Tới khi về đến nhà, có người đã chờ đến sốt ruột.

"Hai đứa sao mà đi lâu vậy?" Lý Di và Tôn Giai cùng nhau chạy tới tiếp đón hắn, lại cẩn thận nhìn sắc mặt Viên Tinh Châu, "Sắc mặt của cậu không ổn lắm, nghỉ ngơi không tốt sao?"

"Không có không có." Viên Tinh Châu vội cười, "Chỉ là thấy phong cảnh đẹp, cho nên đi hơi chậm. Em mua hạt tiêu đen, tối nay ăn thăn bò xào tiêu đen đi?"

"Tối nay tôi nấu." Tôn Giai lại không đồng tình mà ngắt lời cậu, một tay tiếp nhận túi đồ trong tay cậu, bàn tay trống trải còn lại cầm lấy cổ tay của cậu, sau đó trượt xuống, muốn lôi kéo tay cậu.

"Uây!" Diệp Hoài đột nhiên kêu.

Động tác của Tôn Giai lập tức ngừng lại, gã có chút xấu hổ mà buông ra.

Viên Tinh Châu nhìn thoáng qua hướng bên kia, Diệp Hoài bị người vây quanh, dường như là đang tháo gỡ máy móc gì đó. Lúc này hắn nghiêng mặt nhìn qua, thấy Viên Tinh Châu đứng ở giữa sân, nghiêng đầu ra hiệu, "Qua đây!"

Viên Tinh Châu lại lờ hắn đi, nói với những người khác đang nhìn sang bên này: "Ngại quá, mọi người bận rộn trước đi, tôi xuống nhà bếp nhìn xem có thể làm được gì hay không."

Cậu nói xong cũng không ngừng bước chân, lập tức rẽ phải, trực tiếp đi đến nhà bếp.

Tôn Giai nhìn cậu, lại nhìn Diệp Hoài, cũng xách đồ đi theo.

Viên Tinh Châu lấy thịt bò ra khỏi tủ lạnh, cắm cúi cắt cắt, trong đầu loạn hết cả lên. Nhưng rồi cậu lại mạnh mẽ an ủi chính mình, Diệp Hoài và cậu chỉ là đáp ứng yêu cầu của công ty đi đăng ký kết hôn, chuyện hắn có người yêu không phải rất bình thường sao? Chính mình đang làm trò mèo gì vậy?

"Hai cậu cãi nhau?" Tôn Giai đặt túi siêu thị ở trên mặt đất, nhặt ra từng cái cho vào trong tủ lạnh, ở đằng sau khuyên nhủ, "Hồi chiều không phải vẫn thấy hai cậu ngọt ngọt ngào ngào sao, tôi bỏ một mớ tiền mua cho cậu một ly kem hoa hồng mà cậu cũng phải đút cho hắn, làm sao mới đó thôi mà đã giận dỗi rồi?"

Gã ở phía sau đi qua đi lại bận rộn.

Viên Tinh Châu trong đầu rối tinh rối mù, suy nghĩ một lát, mới nói với người ta: "Không có gì, không giận dỗi."

"Không giận dỗi thế sao tôi gọi em không qua?" Diệp Hoài hỏi.

Viên Tinh Châu cho rằng chính mình đang nói chuyện với Tôn Giai, nghe giọng nói này sợ hết hồn, quăng con dao nhỏ, cả người đều nhảy dựng.

Diệp Hoài đứng ở cửa phòng bếp, vị trí ban nãy của Tôn Giai. Tôn Giai ở nơi xa thập thò lấp ló, hiển nhiên vừa mới bị đuổi cổ đi rồi.

"...... Sao anh lại vào đây?" Viên Tinh Châu cúi đầu, tránh khỏi tầm mắt của Diệp Hoài.

"Sao tôi lại không thể vào đây?" Diệp Hoài hỏi, "Em sao vậy?"

Viên Tinh Châu nhặt con dao về, tiếp tục cắt thịt: "Không có gì."

"Không có gì mà em với con gái nhà người ta ở bên ngoài lê la lâu như vậy?" Diệp Hoài nói, "Thế nào, đường nhỏ ở nông thôn chơi vui lắm à? Mặt trời lặn đẹp sao? Gió đêm có phải là rất lãng mạn? Có bầy trâu nào chờ em đuổi không?"

Viên Tinh Châu: "......"

Viên Tinh Châu càng nghe càng thấy không đúng, quay đầu sang khó giải thích được mà nhìn hắn.

Mặt Diệp Hoài đầy vẻ khó chịu.

Viên Tinh Châu quả thật cạn lời rồi. Rốt cuộc là ai đang ghen? Rõ ràng là chính mình đang khó chịu ở trong lòng có được không?

Cậu nghĩ vậy rồi ngẩn ra, bỗng nhiên ý thức được cơn khó chịu của mình thực chất chính là ghen, ăn giấm "người yêu" kia của Diệp Hoài. Chẳng qua chính mình danh không chính ngôn không thuận, cho nên nội tâm không muốn thừa nhận mà thôi.

Viên Tinh Châu ý thức được điểm này, tức khắc không được tự nhiên mà đỏ bừng cả mặt.

Diệp Hoài thấy mặt cậu đột nhiên đỏ lên, vành mắt cũng là hồng, miệng cắn tới cắn lui, cánh môi ẩm ướt trơn bóng, bất giác buột miệng: "Đừng cắn, rách thì sao?"

Viên Tinh Châu lại xoay người rầu rĩ đi thái thịt, vì thẹn quá hóa giận, cho nên dùng lực lớn hơn bình thường, dao làm bếp băm xuống thớt vang lên mấy tiếng choang choang.

Diệp Hoài lại không bị dọa chạy, trái lại đi vào trong, đứng ở sau lưng cậu.

Viên Tinh Châu thậm chí có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể của người này, nóng hừng hực mà ở đằng sau lưng mình. Cậu càng lúc càng cảm thấy không được tự nhiên, đang muốn xoay mình lại đuổi người, lại nghe Diệp Hoài nói: "Thịt này băm không quá đều, em phát minh món gì mới sao? Thịt bằm tiêu đen?"

Viên Tinh Châu: "??"

Viên Tinh Châu sửng sốt, cúi đầu nhìn lại thớt, há hốc miệng, cả người chết lặng rồi.

====================================================

Editor: Vì đang quay chương trình nên tôi để Diệp Hoài xưng hô tôi-em với Châu Châu cho ra dáng chồng chồng nhé =))


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện