Diệp Hoài đại khái là buồn ngủ không chịu nổi, Viên Tinh Châu che ánh sáng cho hắn được một lát, đã khẽ phát ra tiếng ngáy nho nhỏ. Viên Tinh Châu rón ra rón rén rời giường, kéo rèm lại, lúc này mới trở về, nhưng mà rốt cuộc vẫn ngượng ngùng ngủ đối mặt với hắn, bèn lại lặng lẽ xê dịch ra mép giường, nằm thẳng người đi vào giấc ngủ.
Một giấc này ngủ đến 3 giờ rưỡi, Lý Di ghé qua gọi rời giường, mới đánh thức cậu dậy.
"Tư thế ngủ của cậu quá đáng yêu." Lý Di hết sức hớn hở nói, "Cứ như là thực hiện nghi thức gì đó vậy, nằm nghiêm chỉnh như thế."
Chị nói xong bắt chước dáng ngủ của Viên Tinh Châu, nằm ngửa ra, đôi tay gác ở trên bụng, vẻ mặt an yên.
Viên Tinh Châu lúc này mới ý thức được là mình quên đóng cửa.
Cameraman đang đứng trong một góc lia máy quay tới, cậu hoàn hồn trở về, ngượng ngùng mà nhoẻn cười, lại thoáng sửng sốt: "Diệp Hoài đâu rồi ạ?"
"Đúng là chồng chồng ân ái có khác." Lý Di cười nói, "Cậu ta đã tới sảnh lớn tập hợp, ban nãy để cho chị tới gọi cậu rời giường."
Viên Tinh Châu vội vàng dậy rửa mặt.
Buổi ghi hình thứ sáu tương đối nhẹ nhàng, lúc Viên Tinh Châu tới sảnh lớn ở tòa B, Diệp Hoài đang nói chuyện phiếm với mọi người. Nói chính xác hơn là một đám người đang vây quanh Diệp Hoài nói chuyện phiếm, bản thân Diệp Hoài thì đang đùa nghịch máy chơi game, như cũ lang thang không có mục tiêu mà nhặt nấm.
Người này thật sự quá được hoan nghênh. Nguyên Trừng và Đàm Ngôn Kha ở trong đám người bên cạnh, có thể nhìn ra là không quá thích mọi người vây quanh Diệp Hoài như vệ tinh, rồi lại chẳng thể làm gì được.
"May là ông xã cậu không phải độc thân." Lý Di cùng cậu đi về phía trước, cũng cười nói, "Hắn nếu tới làm khách mời, chương trình này liền bớt việc, ngày đầu tiên tất cả mọi người đều chọn Diệp Hoài, sau đó ngày hôm sau bắt đầu cả nhà hỗn chiến, tranh đoạt quyền được ghép đôi với Diệp Hoài......"
Viên Tinh Châu dở khóc dở cười, vội thay Diệp Hoài khiêm tốn một chút: "Làm gì đến nỗi, chị nói như thể anh ấy là hầu vương* không bằng."
"Cũng gần như vậy." Lý Di hếch cằm, "Còn hai đứa bên cạnh kia là khỉ con bị đánh bại dậm chân hậm hực."
*hầu vương: vua khỉ, nhắc đến hầu vương thì nhớ tới Tôn Ngộ Không, nên tôi để nguyên từ này =))
Viên Tinh Châu: "......"
Nguyên Trừng vừa lúc đang rung chân, cũng quá sinh động rồi.
Lý Di sau khi châm chọc Nguyên Trừng và Đàm Ngôn Kha, vẻ mặt lại gió nhẹ mây trôi như cũ. Viên Tinh Châu đi theo chị vào trong, nghẹn nửa ngày lại không nghẹn nổi, thừa dịp chào hỏi mọi người, bật cười ha ha ha.
"Ha ha chào mọi người!" Viên Tinh Châu thật sự khống chế không được, cười đến nước mắt đều chảy ra, "Tôi là Viên Tinh Châu."
Mọi người: "......"
"Sao đấy?" Diệp Hoài rốt cuộc ngẩng đầu lên từ máy chơi game, nói giọng nghi hoặc, "Phấn khích đến như vậy?"
Viên Tinh Châu đè lại khóe mắt, vội nói: "Không có gì, nói chuyện phiếm với chị Lý Di ấy mà."
"Tinh Châu, cậu xem tụi tôi mang gì về cho cậu nè?" Tôn Giai ở nhà ăn, nghe được cậu nói chuyện, vừa đi ra vừa tự mình phối âm "cộp cộp cộp", "Cậu nhất định phải nếm thử nha! Tôi hộ tống cả một đường về đó."
Viên Tinh Châu chưa kịp làm quen với từng vị khách mời, đã thấy Tôn Giai bưng ra một cái cốc thủy tinh xinh đẹp, thế nhưng càng làm cho Viên Tinh Châu kinh ngạc hơn chính là, cái cốc giữ lạnh này quá xinh đẹp rồi!
Dưới đáy ly là mứt phúc bồn tử, bên trên được bao phủ bởi ba viên kem sorbet hoa hồng, ở giữa là hai cái bánh macaron, mặt trên cùng là lớp kem bông tuyết vị khoai môn cùng cánh hoa hồng để trang trí.
Trong sảnh lớn mọi người đồng thời "oa" lên một tiếng.
"Thật quá đáng đi?" Một cô gái nhỏ thắt hai bím lập tức rền rĩ, "Ghi hình đã lâu như vậy, em ngay cả kem cây cũng chưa được ăn, anh Tôn Giai anh quá bất công!"
"Cho Doãn Phi đi." Nguyên Trừng lập tức nói, "Con trai con đứa cũng đừng ăn cái gì mà điểm tâm ngọt."
Doãn Phi lúc thốt ra lời kia không thông qua não, lúc này mới phản ứng lại, tức khắc có chút xấu hổ.
"Thế đâu được." Viên Tinh Châu tươi cười, "Quà của anh Tôn thì tôi phải nhận chứ. Tiểu Phi, anh có tiền, lát nữa dẫn em đi mua kem nha."
Cậu nói rồi tiếp nhận cốc giữ lạnh từ tay Tôn Giai, ngồi xuống bên cạnh Diệp Hoài.
Doãn Phi thở phào nhẹ nhõm, ừm một tiếng, lại tò mò: "Tổ sản xuất chương trình không tịch thu hả anh?"
"Không biết nữa, có thể là quên rồi?" Viên Tinh Châu cười nói, "Thừa dịp bọn họ không phát hiện, chúng ta mua nhiều một chút."
Mấy người kia vừa mừng vừa sợ, quay một chương trình còn có dự toán thật sự quá khổ. Những người này bình thường tiêu xài phung phí đã thành thói quen, mấy ngày nay quả thật giống như lao động khổ sai tiến hành cải tạo.
Lý Di vỗ tay một cái, kêu gọi mọi người lén lút tụ họp một phen, thương lượng trong chốc lát đi mua trước những thứ gì.
"Nhổ lông cừu được một lần chẳng dễ, lần này lại là hai con cừu béo*." Lý Di nói, "Mau, mọi người liệt kê ra xem muốn mua những gì nào?"
*cách diễn đat này xuất phát từ việc ngày xưa người nông dân nghèo lúc đi chăn cừu cho địa chủ thì thường hay trộm nhổ một ít lông cừu, tích trữ từng ít một để may quần áo.
Viên Tinh Châu thấy bọn họ đi thảo luận rồi, lúc này mới nhẹ nhàng đá chân Diệp Hoài, đưa cốc kem lạnh qua.
Diệp Hoài: "......"
"Muốn em đút cho à?" Viên Tinh Châu cười nói, "Em đều thấy anh nuốt nước miếng rồi."
Diệp Hoài thích ăn đồ ngọt, lúc Tôn Giai vừa mới "cộp cộp cộp" ra tới, đôi mắt của người này đã sáng lên một chút. Lúc ấy mọi người đều đang nhìn cốc giữ lạnh, Viên Tinh Châu lại nhớ tới Diệp Hoài có lẽ thích ăn cái này, thoáng nhìn qua khóe mắt, lại thấy Diệp Hoài nuốt nước miếng.
Diệp Hoài "xùy" một tiếng, nhưng không từ chối.
Viên Tinh Châu lại tươi cười, gỡ cánh hoa hồng xuống, đặt vào lòng bàn tay, sau đó lấy thìa múc một khối kem bông đút tới.
"Tôi thấy hắn có ý với em." Diệp Hoài thò đầu qua đớp một ngụm, liếc mắt về phía đám người, "Vô sự hiến ân cần*."
*đầy đủ là vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo, kiểu tốt bụng đột xuất, nhất định có ý đồ.
Viên Tinh Châu thoáng sửng sốt, dở khóc dở cười nói: "Đừng lộn xộn, anh Tôn là CP với chị Lý Di, bọn họ hiện tại là một đội."
"Đều đang diễn kịch." Diệp Hoài hạ thấp âm lượng, sau đó tự mình cầm lấy cốc, "Trước ống kính tỏ ra một kiểu, sau ống kính ai mà biết được thích ai. Em cảm thấy hắn đẹp trai sao?"
Viên Tinh Châu: "......" Đây là đề tài gì? Làm gì mà muốn thảo luận Tôn Giai đẹp hay không đẹp?
Nhưng cậu cũng phát giác ra, show truyền hình tạp kỹ này bị tổ sản xuất sửa nát bấy một phen, khí tràng của mọi người vốn dĩ không hề giống với phiên bản nước ngoài mà cậu xem. Tuy rằng xung quanh cài đặt rất nhiều camera, cũng không ai chỉ dẫn bọn họ nói cái gì, nhưng Viên Tinh Châu có thể cảm nhận rõ được mọi người đều đang rất giả vờ, đại khái từng người có thiết lập tính cách và kịch bản riêng.
Có lẽ phiên bản nước ngoài chỉ là sau công đoạn cắt nối biên tập mới ra được hiệu quả như vậy?
Viên Tinh Châu lại nảy sinh hoài nghi, thầm nghĩ lần đầu tiên tham gia show tạp kỹ, không mong thật suôn sẻ, chỉ cần đừng hỏng việc là được. Đến nỗi thiết lập tính cách để tự bôi đen, cậu chọn kiểu "lòng dạ hẹp hòi" vẫn là tương đối thích hợp một chút.
Diệp Hoài thật sự quá được nghênh đón, như vậy chính cậu có thể có được rất nhiều cơ hội, thoải mái mà biểu hiện ra sự quan tâm đối với Diệp Hoài, cùng với tinh thần sốt sắng lo được lo mất, dáng vẻ ghen tuông khắp chốn.
Viên Tinh Châu có chút hối hận vì mình ngủ quá lâu, sớm biết vậy trước khi đến đây đã bàn bạc trước với Diệp Hoài.
Diệp Hoài đã giải quyết xong cốc kem lạnh, camera phía sau tiến lại gần quay cận cảnh, Tinh Châu do dự một chút, chủ động xuất kích nói: "Rất đẹp trai, anh cảm thấy sao?"
Diệp Hoài quay đầu sang liếc cậu.
"Hỏi anh đó......" Viên Tinh Châu nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, đầy vẻ dò xét hỏi, "Anh cảm thấy hắn đẹp trai hay là em đẹp trai?"
Cậu nói xong một hơi, lại vội vã đổi thành, "Chân hắn dài hay là chân em dài?"
Camera quả nhiên nắm bắt được đề tài rồi, có tiếng ong ong của máy móc được điều khiển từ xa lia tới.
Viên Tinh Châu thầm nghĩ nguy hiểm quá, hỏi loại vấn đề như là ai đẹp trai, đó là xuất phát từ lễ phép, Diệp Hoài cũng sẽ trả lời là mình. Nhưng mà vấn đề chân dài này khẳng định không giống thế. Tôn Giai là người mẫu, thoạt nhìn hơn 1 mét 9. Chính cậu cũng chỉ vừa mới qua 1 mét 8 một chút xíu.
"Em nói xem?" Diệp Hoài quả nhiên dùng vẻ mặt quái dị mà nhìn sang.
Viên Tinh Châu mặt dày nói: "Em nói có tác dụng gì, đương nhiên là nghe anh nói."
Diệp Hoài: "......"
Viên Tinh Châu: "......"
"...... Tôi lại không mù." Qua một lúc, Diệp Hoài rốt cuộc đáp, "Đương nhiên là em rồi."
Viên Tinh Châu: "???"
"Có thể nào đừng ngược cẩu được không!" Trong đám người đang thương lượng danh sách mua sắm, có người than vãn, "Hai anh đẹp trai ngời ngời yêu đương lãng phí tài