Hôm nay dàn khách mời của 《 Mùa Yêu Của Thần Tượng 》, lần đầu tiên ăn cơm chiều ăn đến hoàn toàn không có hình tượng, Viên Tinh Châu trong lúc Diệp Hoài dọn bàn ăn đã để lại riêng một phần, bên này mấy người ngồi vào bàn ăn cơm, Viên Tinh Châu lại đóng gói vào hộp đựng có khóa, đưa qua cho nhân viên công tác.
Chờ đến lúc cậu trở về, mấy người kia đã ăn ngấu nghiến đến hoàn toàn mất hết hình tượng.
Viên Tinh Châu hoảng hốt, vội vàng đi xem camera. May mắn thay, lúc cậu gọi người đến dọn bàn ăn, anh trai cameraman đã quay đặc tả từng món.
"Giỏi ghê." Anh trai cameraman cười nói, "Thật không nhìn ra tới cậu còn có ngón nghề này."
"Không phải em làm." Viên Tinh Châu ửng đỏ mặt giải thích, "Là Diệp Hoài làm."
Các khách mời hiển nhiên cũng không dự đoán được một bàn cao lương mỹ vị này là từ tay Diệp Hoài mà ra.
"Diệp Hoài?" Lý Di đang ăn, đột nhiên ngẩng đầu, trợn tròn mắt, "Món nào? Món này sao? Cá chiên xù Tô Châu*? Tôm nõn xào với lá trà Long Tỉnh**?"
Viên Tinh Châu cười nói: "Toàn bộ."
Mọi người "oa" lên một tiếng, bị tin này dọa cho ngây người.
Viên Tinh Châu cười đi qua, ngồi xuống bên cạnh Diệp Hoài, nhưng mà đồ ăn tuy nhiều, mấy người kia lại vừa phải ăn uống chắp vá cả tuần liền, giờ phút này mỗi người mười phần sức chiến đấu, không đến hai mươi phút, mâm đã sạch bóng......
Viên Tinh Châu giơ đũa lên, cảm giác mình mới chỉ bắt đầu ăn, cơm chiều đã sắp bị bọn họ phát rồ mà cướp hết. Cậu cũng chẳng thèm lo dè dặt, nhanh chóng lấy đũa xọc lấy một cái bánh sừng bò, lại giành được một miếng thịt ba chỉ.
"Chưa ăn no?" Diệp Hoài nghiêng mặt sang, ghé lại gần hỏi, "Ban nãy ở nhà bếp không phải đã ăn rồi sao?"
Viên Tinh Châu còn lâu mới thừa nhận tội ăn vụng, mạnh miệng nói: "Em lúc đấy chỉ là nếm thử xem mặn hay nhạt...... Lại không phải ăn vụng, anh không cần nói em như vậy."
Diệp Hoài: "OK."
Viên Tinh Châu thở phào nhẹ nhõm, cắn một miếng lớn, híp đôi mắt lại đầy hạnh phúc, lại nghe Diệp Hoài nói, "Cơ bụng của em biến mất rồi."
Viên Tinh Châu: "......"
Diệp Hoài từ lúc vừa ra khỏi nhà bếp liền không nói tiếng nào. Người khác bắt chuyện với hắn, hắn lại chỉ ra vẻ lạnh lẽo, nhiều lắm "ừm" hai tiếng xem như đáp lại.
Viên Tinh Châu cho rằng hắn ở trước mặt người khác cứ như vậy, đại khái là quen thói cao lãnh, trong lòng còn nghĩ như vậy cũng tốt, ít lời thì không dễ lòi đuôi.
Ai ngờ mới ngoảnh mặt đi một