"Hai cậu ở trong xe làm gì đấy?" Trong điện thoại, Ôn Đình tò mò hỏi.
Viên Tinh Châu vừa mới thoát thân từ trong tiếng rống giận của ông chú bảo vệ, túm lấy Diệp Hoài ba chân bốn cẳng chạy vào thang máy, sau đó quẹt thẻ vào cửa, tiếp theo liền thu được cuộc gọi liên hoàn thúc giục như đoạt mệnh của Ôn Đình.
Diệp Hoài từ sau khi vào cửa liền đi thẳng đến giường lớn của chính mình giả chết, Viên Tinh Châu thay hắn tiếp nhận điện thoại, giờ phút này chỉ có thể đỏ bừng cả mặt mà giải thích: "Không có gì, chỉ là hiểu lầm."
Ôn Đình thấy kỳ quái mà hỏi: "Hiểu lầm cái gì?"
"Diệp Hoài uống say, nhất quyết phải...... giành đồ vật." Viên Tinh Châu chỉ có thể luống cuống bịa chuyện, theo sau miêu tả đại khái tình hình khi ấy một chút, "Sau đó lúc anh ấy nhào qua em không tránh ra, rồi giằng co một chút......"
Ôn Đình "ồ" một tiếng.
Viên Tinh Châu đột nhiên sửng sốt, liếc nhìn thời gian, từ lúc bọn họ tẩu thoát khỏi bãi đậu xe cho đến bây giờ, cũng chỉ mới qua năm phút đồng hồ, tin tức của Ôn Đình linh thông đến như vậy?
"Anh làm sao mà biết được?" Viên Tinh Châu kinh ngạc nói, "Tụi em bị người chụp sao?"
"Chụp hay không chụp tôi cũng không biết." Ôn Đình nói, "Nhưng tôi vừa mới ở bãi đậu xe đây."
Viên Tinh Châu: "Hở?"
"Mới tìm được một chỗ có nhà cho thuê, chủ nhà chỉ rảnh rỗi vào buổi tối, đêm nay dẫn tôi đến xem." Ôn Đình nói, "Năm phút trước, xe của hai cậu vừa vặn dừng lại ở kế bên tụi tôi. Bảo vệ vẫn là tôi gọi."
Viên Tinh Châu: "......"
"Hai cậu nếu như thực sự có chút gì cũng không sao cả. Chính là bãi đậu xe phải chăng là có hơi quá mạo hiểm? Giờ này đúng ngay vào thời điểm tan tầm của mấy thành phần nô lệ làm công, hai cậu không sợ bị người vây xem à, ở trong gara không ngon lành hơn sao?" Ôn Đình nói xong đột nhiên khựng lại, "À, chết dở, tôi quên mất căn hộ của các cậu không có gara. Cơ mà bây giờ ở chỗ nhà mới này thì lại có một cái gara."
Kể từ sau khi Diệp Hoài trở về, Ôn Đình vẫn luôn trong tình trạng tìm kiếm chỗ ở mới cho hắn, khu dân cư này bất kể là vị trí địa lý hay là đảm bảo an ninh đều thuận tiện nhất, tuy nhiên ở đây nguồn phòng quá ít, chờ tới chờ lui, tốt xấu gì cũng chờ tới một chỗ có phòng trống, cách chỗ ở của hai người hiện tại không xa, khuyết điểm duy nhất chính là diện tích lớn.
Viên Tinh Châu có chút bất ngờ, tuy rằng biết Diệp Hoài sớm muộn gì cũng sẽ dọn đi, hai người ở chung cũng đích thực có rất nhiều chỗ không tiện, nhưng việc này đối với cậu mà nói vẫn là rất đột ngột, thế cho nên không có cảm giác vui sướng một chút nào.
"Cậu ta có phải là đi ngủ rồi không?" Ôn Đình nói, "Chủ nhà đi in hợp đồng, đêm nay ký xong, ngày mai thuê người quét tước một chút là có thể vào ở. Trong khoảng thời gian này Diệp Hoài vẫn luôn ở chỗ của cậu, mang đến cho cậu thêm phiền toái."
"Không có không có." Viên Tinh Châu vội khách sáo nói, "Ôn ca, anh nói quá lời."
"Được rồi." Ôn Đình cười, "Vậy có rảnh cùng nhau ăn bữa cơm?"
Viên Tinh Châu gật đầu: "Vâng."
"Cậu rất ưu tú," Ôn Đình rồi lại nói, "Những gì trải qua trước đây coi như là lắng đọng lại, cậu rốt cuộc cũng sẽ tỏa sáng, Tinh Châu."
Viên Tinh Châu nôn nao, rất chóng đoán được Ôn Đình đại khái đã biết chuyện kịch bản mới của mình, nên mới khách sáo một phen, Ôn Đình lại nói một câu "ngủ ngon", sau đó cúp máy.
Viên Tinh Châu ngồi ở phòng khách một lát, lúc này mới cầm điện thoại di động đi đến phòng ngủ của Diệp Hoài, đặt ở đầu giường cho hắn. Diệp Hoài vẫn nằm sấp úp mặt vào gối, nhắm hai mắt, thoạt trông dường như đã ngủ rồi.
Trong lòng Viên Tinh Châu khẽ động, lặng lẽ ngồi xổm xuống, nhìn khuôn mặt say ngủ của Diệp Hoài.
Đây vẫn là lần thứ hai cậu quan sát Diệp Hoài ở cự ly gần như vậy, lần trước ngắm cái mũi một hồi lâu, lần này tầm mắt đặt ở trên môi, phát hiện đôi môi của người này vừa xinh đẹp lại vừa gợi cảm, rõ ràng là bờ môi mỏng, lại có thần châu*, cho nên lúc ngủ, miệng nhìn thoáng qua như là hơi chu lên.
*thần châu: là cái cục gồ lên ở vị trí giữa môi trên, thường có ở những người có nhân trung sâu.
Đại khái đây cũng là ngọn nguồn của cảm giác thiếu niên toát lên từ Diệp Hoài, trên người hắn luôn có một loại cảm giác non nớt không thoát đi được, ngoại trừ tính cách, bề ngoài cũng có ảnh hưởng.
Viên Tinh Châu càng xem càng cảm thấy thú vị, liền quỳ nửa chân trên mặt đất, nghiêng đầu tựa vào mép giường, mặt đối mặt cùng với Diệp Hoài.
Trước kia hai người chung nhóm chung ký túc xá, nhưng vẫn luôn giống hai đầu thái cực của nhóm nhạc, một bên được mọi người săn đón, một bên khác bị mọi người ghẻ lạnh.
Viên Tinh Châu đã từng tự mình làm kiểm điểm mấy lần, thầm nghĩ chính mình làm người khác chán ghét như vậy, phải chăng thật sự là có chỗ nào không đúng?
Thế nhưng ngoại trừ thói quen lấy lòng người khác thành tính, cậu tự nhận thấy trong phần lớn mọi chuyện, điểm xuất phát và lập trường của mình đều là đúng. Sau đó cậu nghĩ không ra, rồi lại chỉ có thể quy kết nguyên nhân nằm ở chỗ xuất thân của mình nghèo túng, không có quần áo lộng lẫy hào nhoáng, cũng không có kiến thức gì.
Loại cảm giác tự ti âm ỉ này đi cùng cậu thật lâu, mãi cho đến khi Diệp Hoài về nước, cậu phát hiện vị nam thần trong cảm nhận của chính mình cao xa ngoài tầm với này, thế mà lại đối xử với mình rất rốt, điểm khúc mắc này mới bắt đầu từng chút một được cởi bỏ. Rất có cảm giác vinh quang của học sinh dốt được học sinh giỏi công nhận và khích lệ.
Sau đó nữa là buổi tụ họp bạn học đêm nay, Viên Tinh Châu nghe mọi người nói đến chuyện trước kia, giữa những hình ảnh khắc sâu trong ký ức của mọi người gần như đều có sự tồn tại của chính mình. Còn có bạn học nam tươi cười kể lại, năm đó Viên Tinh Châu vẫn luôn mặc một bộ áo len người già và quần jean, nhưng lại mặc rất đẹp, thế nên các nam sinh cũng sôi nổi học theo, làm cho lớp của bọn họ nổi lên một trận hứng thú với "phong cách người già".
Viên Tinh Châu nghe được lời này nội tâm mừng thầm một phen, quay đầu sang, thấy Diệp Hoài đang bày ra vẻ mặt mờ mịt lại có tư thái nghiêm túc nghe người khác chém gió, đầu quả tim càng thêm ê ẩm.
Xét đến một mức độ nào đó, Diệp Hoài đối với cậu mà nói, như là loài thiên nga với ếch xanh. Ếch xanh cho rằng chính mình lún sâu ở trong vũng bùn, trong lúc đang nhìn thân thương phận, được thiên nga đá một cước lên bờ, vì thế sức sống khôi phục, vận may cũng tốt lên, tiền đồ dường như cũng sáng sủa.
Xét đến một mức độ nào đó, sự tồn tại của Diệp Hoài, cho dù là cãi nhau hay đùa giỡn, đều khiến cho Viên Tinh Châu thời khắc có một loại cảm giác thỏa mãn.
Hiện giờ người này đột nhiên phải đi, trong lòng cậu...... có chút luyến tiếc.
Người ở trên giường tựa như cảm thấy tư thế không thoải mái, hơi nhúc nhích.
Viên Tinh Châu hoàn hồn, âm thầm cả kinh, hoảng loạn mà đứng lên. May mắn thay Diệp Hoài chưa bị đánh thức, Viên Tinh Châu thấy hắn dường như đã ngủ say, đắn đo một chút, cởi giày giúp hắn, lại kéo chăn đắp lên, bấy giờ mới rời khỏi phòng, cũng nhẹ nhàng khép cửa lại.
Ngày hôm sau, Viên Tinh Châu cầm kịch bản đến công ty, ở văn phòng của Lý Ngộ gặp được đạo diễn, biên kịch cùng với một vị nửa quen nửa lạ.
"Vừa khéo đi ngang qua, đến đây xem anh thế nào." Đàm Ngôn Kha ngồi ở trong văn phòng của Lý Ngộ, duỗi tay về phía Viên Tinh Châu, "Anh bây giờ càng ngày càng có thần thái."
Số lượng quần áo đẹp để giữ thể diện của Viên Tinh Châu có hạn, bởi vậy tối hôm qua trước khi đi ngủ, đã treo một bộ đồ mới mua ở đầu gió để bay bớt mùi, hôm nay ăn diện tới gặp đạo diễn.
"Đâu có," Viên Tinh Châu nhìn ra Đàm Ngôn Kha là một trong những nhà đầu tư, đành phải cười bắt tay, "Độ nổi tiếng hiện tại của cậu mới cao kìa, mới ra mắt đã hot như vậy."
Hai người hàn huyên vài câu, ngồi xuống ở vị trí của từng người.
Viên Tinh Châu đêm hôm trước đã đọc qua kịch bản một lượt, trình bày cảm nhận của chính mình. Đàm Ngôn Kha làm ra vẻ người đứng ngoài cuộc, cũng không lên tiếng. Đạo diễn Lận thì bày ra vẻ mặt như đức Phật, cười tủm tỉm mà không ngừng gật đầu, biên kịch trái lại là tán gẫu đôi ba câu.
"Không tồi, chính là thiết lập tính cách này." Biên kịch cuối cùng khen, "Cậu nghiêm túc hơn so với tôi tưởng tượng, cũng thông minh hơn rất nhiều."
"Thế bây giờ ký hợp đồng?" Lý Ngộ hỏi.
"Cái hợp đồng này tôi xem rồi, có một điều kiện phải sửa lại." Đạo diễn Lận cười ha hả nói, "Chính là điều khoản đạo đức này, phải chiếu theo quy định nghiêm khắc mà làm."
Lý Ngộ nôn nao, cùng Viên Tinh Châu liếc nhìn nhau.
Điều khoản đạo đức trong hợp đồng chủ yếu đề cập đến lời hứa của nghệ sĩ đảm bảo chính mình trong sạch, nếu mai này xảy ra chuyện, thì công ty điện ảnh có thể từ chối thanh toán khoản tiền chưa trả, đồng thời yêu cầu bồi thường. Một điểm này tuy rằng đối với công ty điện ảnh mà nói thì vô cùng tất yếu, nhưng các minh tinh hạng nhất thông thường sẽ có yêu cầu về quy cách của riêng mình, cũng không sẽ đồng ý với điều khoản này.
Viên Tinh Châu tuy rằng không phải tuyến một, nhưng hiện tại khả năng cao trở thành đề tài hot, phim sắp chiếu cũng có, cũng coi như là ngôi sao trẻ nóng sốt bỏng tay, Lý Ngộ trước khi ký hợp đồng hợp đồng, đã giới hạn điều khoản ràng buộc đạo đức gói gọn trong "khiêu dâm, đánh bạc, sử dụng chất gây nghiện".
"Quy củ của các cậu, là càng ngày càng không ra thể thống gì." Đạo diễn Lận vẫn như cũ cười ha hả.
Lý Ngộ suy tư một lát, cũng cười nói: "Ý của đạo diễn Lận là?"
"Khiêu dâm, đánh bạc, sử dụng chất gây nghiện thì tất nhiên là không thể." Đạo diễn Lận gõ gõ lên bàn, "Tương tự tất cả những việc khác có khả năng sẽ gây tổn hại đến hình tượng cá nhân và địa vị xã hội, đều cần phải cấm, điểm này yêu cầu các cậu cho tôi một lời cam đoan, bao gồm đối với phẩm chất tốt đẹp trong quá khứ, cũng phải làm thỏa thuận đảm bảo."
Viên Tinh Châu giật thót ở trong lòng, theo bản năng mà liếc mắt nhìn Lý Ngộ một cái.
"Đây là của quy cách của tôi." Đạo diễn Lận lấy ra một tờ hợp đồng từ trong túi xách mang theo bên người, đưa cho Lý Ngộ.
Lý Ngộ cúi đầu xem lướt qua vài lần, không khỏi cười giả là: "Nghệ sĩ của chúng tôi chắc chắn là không có vấn đề gì, nhưng điều kiện định ra này quá mức khắc nghiệt đi, đạo diễn Lận......"
"Cậu cho rằng vì sao người ta lại mua phim của tôi?" Đạo diễn Lận hỏi.
Lý Ngộ chỉ đành phải ngậm miệng.
"Bởi vì tôi sẽ phụ trách đối với tất cả mọi người, phim của tôi chưa từng có một nghệ sĩ nào dính phải tai tiếng, chưa từng có một công ty đầu tư nào bị tổn thất. Đừng nói diễn viên chính, ngay cả diễn viên quần chúng tôi cũng phải xem tướng mạo." Lận đạo hơi thu lại nụ cười, theo sau liếc nhìn Viên Tinh Châu, "Một điểm này là cần thiết."
"Tôi xem thử." Đàm Ngôn Kha đột nhiên giơ tay về phía Lý Ngộ, tiếp nhận lấy tờ hợp đồng nhìn lướt qua, sau đó cười nói, "Không phải chứ đạo diễn Lận, cái gì mà tất cả mọi hành