Cùng ngày ký xong hợp đồng, Viên Tinh Châu liền khí thế hừng hực, đặt vé máy bay ngày hôm sau đi thăm ban.
Cậu cũng không thể nói được tại sao mình lại kích động đến như vậy, phảng phất giống như một khắc cũng không chờ được nữa, trong lòng lại là vừa vui sướng vừa hồi hộp, còn có một chút lo lắng -- thứ tình cảm này cũng không xa hề lạ. Thời cấp hai, trước khi tặng quà cho người bạn học nam mà mình thầm mến, trong lòng cậu chính là loại tâm tình này.
Viên Tinh Châu vẫn nhớ rõ sinh nhật của người nọ là vào mùa đông, trong ấn tượng của cậu, gió tuyết ở quê hương luôn đặc biệt dữ dội, Viên Tinh Châu lúc từ trong miệng của các bạn học biết được người nọ sắp đón sinh nhật, liền tìm mọi cách để dành tiền, mua tặng đối phương một chiếc đồng hồ thể thao.
Ngày ấy Viên Tinh Châu cực kỳ tằn tiện, đi giày thể thao thì đeo tất rách, bên trong đồng phục đi học là áo ấm quần dài mùa thu đã bạc màu, ngày thường ăn cơm cũng không ra ngoài, chỉ vì căng tin ở trường bán đồ ăn rẻ, những khoản chi tiêu khác lại càng là có thể miễn được thì miễn...... Chiếc đồng hồ kia tuy rằng không đắt, nhưng đối với cậu ở thời điểm đó, đã xem như là giá trên trời.
Viên Tinh Châu xoắn xuýt tới lui, ngần ngừ lưỡng lự, cuối cùng vào giây phút mua món đồ kia ở trên quầy, cả người đều căng thẳng đến mức da mặt đỏ bừng. Cậu cũng biết chính mình là đang phồng má giả làm người mập (nghèo mà sĩ), nhưng mà vừa nghĩ đến vẻ mặt vui mừng của đối phương khi nhận được món quà, lại cảm thấy kích động một phen cũng xứng đáng.
Mấy ngày sau đó, Viên Tinh Châu đi đến đâu cũng đều mang hộp quà theo, đi học chẳng có tâm trạng học hành gì, thi thoảng cứ muốn liếc nhìn một cái, thế rồi tự mình vụng trộm vui vẻ. Nhưng mà vài ngày sau, đương lúc cậu đưa quà cho người bạn học kia, đối phương lại chỉ lịch sự nói cảm ơn, rồi tặng lại cho cậu một cuốn sổ tay xem như quà đáp lễ.
Cảnh tượng đối phương đích thân mở gói quà, tiếp theo đó tỏ vẻ mừng rỡ chờ mong trong ảo tưởng của Viên Tinh Châu rốt cuộc không có khả năng xuất hiện. Về sau, cậu lại biết được giá trị của cuốn sổ tay ngang với giá trị của chiếc đồng hồ, mà cả hai thứ này tương đương với chi phí sinh hoạt nửa năm của cậu, tuy nhiên với bạn học mà nói, lại chẳng qua là tiền tiêu vặt một tuần.
Sự việc này làm cậu hổ thẹn rất lâu, cũng thực sự kham khổ một đoạn thời gian, hiện giờ nhiều năm trôi qua, những chi tiết khác đã chìm vào quên lãng, chỉ có loại tâm tình nâng niu trân quý, lại tràn ngập chờ mong trước lúc tặng quà này khiến người khắc sâu ấn tượng.
Viên Tinh Châu không ngờ tới, sau nhiều năm trôi qua, chính mình sẽ lại một lần nữa, cất giấu tâm trạng đầy ắp phấn khởi và hồi hộp như vậy mà đi gặp một người.
Cho nên mình đúng là đang yêu thầm sao?
Nếu đúng là như vậy...... Thực ra cũng không tồi, yêu thầm một người sống chung một chỗ, thời thời khắc khắc được nhìn thấy hắn, cùng hắn ăn cơm tán gẫu, chơi game học lời thoại, mình còn có gì mà chưa hài lòng?
Đương nhiên, nếu quan hệ của hai người có một ngày ảnh hưởng đến Diệp Hoài, bất kể ảnh hưởng đến sự nghiệp hay là chuyện tình cảm của hắn, cậu đều sẽ thức thời rời đi, nghĩ cách giải trừ đoạn quan hệ này.
Đến lúc đó nếu như không có phương án hoàn mỹ nào cả, vậy thì chỉ bảo toàn một phương là Diệp Hoài, công chúng dư luận cũng vậy, hợp đồng cũng thế, tất cả đều là chính mình làm, chính mình về lý cũng nên có tinh thần đảm đương trách nhiệm.
Máy bay bất tri bất giác đã gần đến nơi. Viên Tinh Châu nghỉ ngơi ở trên máy bay trong chốc lát, sau khi tỉnh lại, máy bay vừa vặn hạ cánh.
Đoàn phim của Diệp Hoài nằm ở khu vực phim trường điện ảnh*, Viên Tinh Châu lại đặt khách sạn ở nội thành, cho nên trước tiên cần phải vào thành phố check-in xong, sau đó mới vòng trở lại.
*nguyên văn: 影视城 (ảnh thị thành), một khu vực rộng lớn được xây dựng thành phim trường, ví dụ nổi tiếng có Hoành Điếm.
Cậu gọi xe taxi, lên xe rồi lại gọi điện thoại cho Tiểu Thiết.
Bên kia lại là Tiểu Lữ nhấc máy, hiển nhiên vô cùng hồ hởi: "Anh tới rồi sao, Viên ca? Bây giờ đi đón anh luôn nhé?"
"Vẫn chưa!" Viên Tinh Châu vội nói, "Tôi qua đó còn phải ba tiếng nữa."
"Vâng ạ, chỗ này không dễ tìm, Thiết ca nói anh xuống taxi rồi chờ ở ven đường là được, anh ấy sẽ qua đón anh." Tiểu Lữ nói xong cười hì hì, chủ động nói, "Hoài ca vẫn đang quay phim này."
Viên Tinh Châu "ừm" một tiếng, nhịn không được hỏi: "Các cậu nói với anh ấy rồi sao?"
Tiểu Lữ nói: "Đương nhiên chưa! Đây chính là niềm vui bất ngờ!"
Viên Tinh Châu: "......"
"Đừng làm rộn," Viên Tinh Châu cười cười, "Tôi chẳng qua chỉ là tiện đường mà thôi."
Cậu trước khi tới lo lắng Diệp Hoài không thích mình đi tham ban, cho nên nói với Tiểu Thiết là mình chỉ đi ngang qua -- dù sao bên này vốn dĩ chính là thành phố du lịch, nếu Diệp Hoài không chào đón, mình lại nói là đến đây du lịch, ghé thăm một chút liền đi.
Chỉ là tổ hợp hai người kim loại đều tinh tinh quái quái, Viên Tinh Châu cũng quản không nổi hai người này não bổ, sau khi hỏi địa chỉ cụ thể liền cúp máy.
Cậu ở khách sạn trong thành phố check-in xong xuôi, chính mình lại rửa mặt sửa soạn một phen, thay một bộ áo hoodie liền mũ cùng quần jean rách gối, nỗ lực làm ra vẻ nhàn nhã đi du lịch. Chỉ là tóc mái hơi dài, Viên Tinh Châu chợt nảy ra một ý, lấy dây thun của khách sạn cột cho mình kiểu đầu trái táo, lúc này mới đeo khẩu trang kính râm lên, hứng khởi tràn trề mà khoác ba lô ra cửa.
Nơi đây thời tiết thất thường, lúc ra cửa trời vẫn nắng chang chang, chờ đi đến nửa đường, lại có mây đen chầm chậm từ bên ngoài kéo đến.
Tiểu Thiết lúc biết Viên Tinh Châu sắp tới nơi, đang phụ Diệp Hoài học thuộc lời thoại. Tiểu Lữ giương ô, một đường từ nơi xa giẫm lên vũng nước lẹp bẹp lẹp bẹp mà đi tới, kéo người kia sang một bên rủ rỉ thì thầm, tức khắc thu hút sự chú ý của Diệp Hoài.
"Hai cậu làm gì vậy, sao mà lén lén lút lút?" Diệp Hoài khẽ nhíu mày, có chút bất mãn.
Trên người hắn đầy nước bùn, hôm nay lại là quay cảnh đánh nhau, Diệp Hoài phải bị ảnh đế quật ngã qua vai, ném vào trong nước bùn, sau đó lại thẹn quá hóa giận, đấu võ với ảnh đế.
Phân đoạn này là một cảnh quay dài, Phó Thịnh tuy rằng có kỹ thuật diễn tốt, nhưng trên người gầy nhom không có sức lực, cơ bản là quật ngã Diệp Hoài không nổi. Vì vậy chỉ đạo võ thuật đành phải thay đổi động tác, để cho Diệp Hoài tung một cú đá song phi tới, sau đó Phó Thịnh lắc mình né tránh, Diệp Hoài không kịp thu lực lại, tự mình ngã vào trong nước bùn.
Tuy rằng là cảnh đánh nhau, đạo diễn lại đặc biệt chú ý mỹ cảm, Diệp Hoài ngã tới ngã lui, mỗi một lần đều là đánh thật làm thật đập người xuống mặt đất, thể trạng có tốt hơn đi chăng nữa cũng khó lòng chịu nổi.
Trên thực tế mấy ngày qua hắn vẫn luôn vì thể diện mà gồng mình chống đỡ, đoàn phim và nhà sản xuất lớn như vậy, hắn là một người hoàn toàn mới toanh lại được đóng vai nam chính số hai, mấy diễn viên phụ ở hàng sau bị chèn ép dất diễn đều cực kỳ không phục. Diệp Hoài tuy rằng không thèm để mấy người đó vào mắt, lại cũng không muốn bị người xem như bình hoa*, đạo diễn nếu đưa ra yêu cầu gì, hắn cũng cực hiếm khi nói những câu như kiểu "không được, không biết, không làm nổi".
*bình hoa: các diễn viên chỉ được mỗi vẻ bề ngoài chứ không có tài cán gì.
Hôm nay đạo diễn lại có chút hăng hái, khăng khăng bắt hai người phải đánh sao cho ra mỹ cảm, trang phục của Diệp Hoài đã bẩn, đạo diễn cũng không nóng ruột đuổi kịp tiến độ, ngược lại để cho bọn họ nghiền ngẫm lại.
Ai ngờ nghiền ngẫm rồi lại nghiền ngẫm một hồi, ông trời liền trở mặt, đầu tiên là mưa phùn lắc rắc, theo sau mưa càng dữ dội, từng hạt mưa lớn rơi lộp độp xuống đất.
Mọi người thu dọn máy móc nháo nhào tìm chỗ trú mưa, đạo diễn chưa nói kết thúc công việc, mọi người bèn chỉ có thể chờ mưa tạnh rồi lại tiếp tục. Tình hình này không khéo lại phải kéo đến nửa đêm. Diệp Hoài ngã mấy lần, chân đã tím bầm một khối, tâm tình vốn dĩ đã không tốt, lúc này thấy hai người trợ lý thậm thà thậm thụt, cười cợt ngả ngớn, lại càng sôi cả máu.
Tuy vậy thái độ của Tiểu Thiết lại khác thường, chẳng đợi hắn lên tiếng đồng ý, đã vớ lấy một chiếc ô mà nhanh chóng chạy đi rồi.
"Cậu ta làm gì mà đi?" Diệp Hoài đen mặt hỏi.
"Đón bạn ạ." Tiểu Lữ nói, "Bên kia đã sắp tới rồi, Hoài ca yên tâm, Thiết ca trở về trong chốc lát ấy mà."
Diệp Hoài hơi quạu, dứt khoát giật kịch bản lại, cau mày hỏi: "Bạn gì? Bạn gái?"
Tiểu Lữ ra vẻ thần bí, chỉ nói: "Anh nhìn xem là biết."
"Tôi lại không phải thầy xem tướng, có thể nhìn ra cái mụ nội!" Diệp Hoài tức giận nói, "Ai mà chả được, phí ăn ở tự mình móc hầu bao đi đó, đừng xài chùa của đoàn phim."
"Cái