Hai người làm càn một đêm, đến lúc mở mắt ra lần nữa, thời gian đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Cơn mưa lớn qua đi, bên ngoài trời quang mây tạnh, không khí trong lành, ngọn cây còn có chim non đang hót.
Viên Tinh Châu mở mắt ra, cả người giống như là linh kiện bị tháo rời, nhưng mà nghiêng đầu trông thấy Diệp Hoài vẫn nằm ở bên cạnh, trong lòng lại nhịn không được hạnh phúc đến nở hoa.
Cậu nhoài người qua, ánh mắt phác họa từng tí một ngũ quan và đường nét của Diệp Hoài, không chút khách khí mà thẩm tra tỉ mỉ xong xuôi, lúc này mới khẽ rướn lên, hôn một cái ở trên miệng của Diệp Hoài.
"Vương tử định hôn đánh thức tôi sao?" Diệp Hoài nhắm mắt, khóe miệng đột nhiên nhếch lên, cười hỏi.
Viên Tinh Châu bị dọa giật mình, sau đó mới phản ứng lại được: "Anh giả vờ ngủ đấy à?"
"Ừm." Diệp Hoài mở mắt ra, cười nhìn cậu: "Vừa mới tỉnh, không nỡ dậy."
Trong phòng khắp chốn đều là mùi vị sau trận mây mưa của hai người, ngày hôm qua hai người mệt mỏi cùng cực, cũng chưa kịp dọn dẹp. Lúc này tỉnh dậy liền chịu hết nổi, đành phải nhanh chóng rời giường, mở cửa sổ ra thông gió thoáng khí, lại đi rửa mặt.
Viên Tinh Châu ngượng ngùng để cho nhân viên dọn phòng nhìn thấy cảnh tượng này, gọi điện thoại nhờ người mang lên phòng một bộ chăn ga gối nệm để thay mới, tự mình thu dọn đâu ra đấy, lúc này mới chịu yên tâm mà đi tắm.
Diệp Hoài cọ tới quẹt lui, thấy cậu rốt cuộc bận việc xong rồi, liền muốn chen vào cùng nhau tắm.
Viên Tinh Châu sao có thể nhìn không ra ý tưởng của hắn, giả vờ tức giận nói: "Người trẻ tuổi, làm ơn tiết chế một chút!"
"Đã rất tiết chế!" Diệp Hoài nói, "Đó là hôm qua, hôm nay vẫn còn chưa làm đâu!"
Viên Tinh Châu: "......"
"Chỉ cùng nhau tắm thôi mà." Diệp Hoài bướng bỉnh chấp nhất mà bám dính lên, ôm lấy Viên Tinh Châu hôn một cái, dụ dỗ cậu, "Được không?"
Viên Tinh Châu đỏ bừng cả mặt, câu cự tuyệt rốt cuộc là nói không nên lời.
Diệp Hoài lại được "sướng" một lần ở trong phòng tắm, chỉ là lần này hơi tốc độ, dáng vẻ Viên Tinh Châu nửa quỳ trên mặt đất, miệng bị căng ra hình thù quá đỗi kích thích, hắn hoàn toàn chống cự không nổi.
"Đã đủ lâu rồi." Viên Tinh Châu tắm xong, xoa mặt, cất giọng kháng nghị, "Quai hàm em cũng đã tê rần, một lát nữa ăn cơm kiểu gì......"
"Chưa ăn no sao?" Diệp Hoài lại nói, "Ông xã còn có thể đút cho em."
Viên Tinh Châu bị trêu mà đỏ bừng cả mặt.
Cậu còn chưa quá thích ứng với trạng thái hiện tại của hai người, ở giai đoạn trước, hai người cũng chưa chính thức thổ lộ, lại là mỗi người một nơi, cho nên thành phần ái muội chiếm đa số. Viên Tinh Châu mỗi ngày chỉ có thể mong được nhìn ngắm dáng vẻ của Diệp Hoài, lắng nghe hắn nói chuyện.
Tuy vậy sau khi trải qua sự tiếp xúc thân mật lại nguyên thủy đêm qua, cậu cũng thay đổi, chỉ mong được lăn giường với Diệp Hoài.
Nhưng mà ngày mai...... cậu lại phải về đoàn phim rồi.
"......Qua đây," Diệp Hoài cúi đầu liếc nhìn di động, sau đó vỗ vỗ lên chân mình.
Viên Tinh Châu do dự vài giây, thế rồi bất chấp làm liều, ngồi cưỡi ở trên người hắn.
Diệp Hoài cười rộ lên, ôm lấy cậu hôn một cái.
"Tâm sự thủ thỉ một lát đi." Diệp Hoài quả thật ôn nhu đến dọa người, ôm cậu hỏi, "Em có điều gì muốn hỏi không?"
"Có ạ," Viên Tinh Châu gật đầu, "Rất nhiều."
Trong lòng cậu có quá nhiều nỗi nghi hoặc và không chắc chắn, nhưng mà nếu liệt kê ra hết, số lượng câu hỏi lại có chút nhiều, nếu như bây giờ hỏi hết một lượt thì có thể nào coi bộ quá mức so đo không nhỉ?
Cậu chần chừ một chút, nhìn về phía Diệp Hoài.
Diệp Hoài lại nói, "Vừa khéo tôi cũng có câu hỏi, chúng ta một hỏi một đáp?"
"Được." Viên Tinh Châu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy cổ của Diệp Hoài.
Hai người hôn nhau.
"Anh hồi trước...... đã từng yêu đương sao?" Viên Tinh Châu hỏi, "Yêu đương mấy lần? Có lần nào đặc biệt thích không?"
"Đây là ba câu hỏi." Diệp Hoài lại nói, "Một hỏi một đáp, em phải theo từng bước một mà làm."
Viên Tinh Châu "ồ" một tiếng, ngoan ngoãn nói: