Tất niên Âm lịch càng cận kề, những đợt tuyết lớn đến rồi lại đi, đi rồi lại đến.
Chẳng mấy ngày sau khi nhậm chức, Lục Khương đã lấy được bằng lái, nhưng ngày tuyết đường trơn, Viên Tinh Châu đành vẫn tự mình lái xe, thuận tiện chở Lục Khương.
"Như vậy không ổn đâu, Viên ca." Lục Khương nằm sụp lưng ở trên ghế cạnh tài, thoải mái đến vô cùng, đẩy gọng kính ngượng ngùng nói, "Em đến làm trợ lý cho anh, mà hiện giờ lại để cho anh lái xe thế này."
"Thôi đi, cậu dám lái tôi cũng không dám ngồi." Viên Tinh Châu cười, suy nghĩ một chút, lại nói, "Mấy ngày nữa đưa cậu đi ngó nghiêng đồ dùng trong nhà, bữa nay nghe chủ nhiệm nói, ăn Tết không có ngày nghỉ."
Khoản tiền mua căn hộ kia vẫn còn thiếu một phần, Viên Tinh Châu vốn dĩ tính toán sau khi giao tiền đặt cọc, thì chờ đoàn phim chuyển cho cậu phần tiền còn lại, rồi trích ra một khoản để thanh toán nốt, nhưng hiện tại Lục Khương không có chỗ ở, Viên Tinh Châu bèn sửa ý định, để Diệp Hoài bù thêm cho đủ chi phí, sớm bàn giao với chủ căn hộ.
Cậu vốn định trang trí nhà cửa cho tươm tất, hai người vừa kịp ở nhà đón Tết, còn có thể sắp xếp một ít tiết mục giải trí tiêu khiển, ai ngờ hôm nay chủ nhiệm sản xuất đến phim trường, vô cùng thẳng thắn dõng dạc báo tin —— Tết này đoàn làm phim vẫn quay chụp bình thường, hơn nữa còn mở tiệc tối đón giao thừa, thế là Viên Tinh Châu cả người đều buồn bực không thôi.
Thực ra hồi trước đi đóng phim cũng đã từng có thời gian ăn Tết ở đoàn phim, cơ mà khi đó Viên Tinh Châu không có kế hoạch gì, ước còn chẳng được mỗi ngày ở đoàn phim, ít nhất đông người cũng náo nhiệt.
Tuy vậy hiện tại một khi đã yêu đương vào, cả người đều khác hẳn. Chẳng muốn làm việc một tí nào, chỉ muốn cùng Diệp Hoài quấn quýt không rời, mỗi ngày ôm ôm ấp ấp, tình tình tứ tứ...... Quả thật không có ý chí tiến thủ.
Đương nhiên nếu có thể đi ra ngoài du lịch cùng với Diệp Hoài thì càng tốt.
Điều cậu mong muốn nhất, là hai người có thể giống như những đôi tình lữ bình thường, chỉ chuyên môn dạo chơi ăn uống ở những địa điểm du lịch mà người địa phương sẽ không đi, chẳng hạn như là Khu phố Hồi giáo ở Tây An, Khoan Trạch Hạng Tử* ở Thành Đô, phố Phù Dung ở Tế Nam...... Du khách càng nhiều càng tốt, sau đó bọn họ sẽ chen chúc ở trong đám đông, mua đủ loại đồ ăn vặt phổ biến trên toàn quốc, tay cầm miệng ăn, sau đó chờ đến đêm khuya, lại ở dưới ánh đèn đường nơi góc phố trao nhau một nụ hôn......
Thế nhưng càng là đơn giản như vậy, thậm chí người bình thường cảm thấy là chuyện nhàm chán, đối với bọn họ mà nói, lại càng là xa ngoài tầm với.
Trước hết chưa nói gì đến khuôn mặt mang tính biểu trưng cực kỳ cao của Diệp Hoài, ngay cả bản thân Viên Tinh Châu cũng sẽ thường xuyên bị người khác nhận ra, theo đó bị yêu cầu chụp ảnh chung, hay là đòi ký tên.
Không phải tất cả mọi người đều hiểu được giữ khoảng cách và lễ phép, có những khi cậu càng gấp rút phải đi, càng có những người nhất quyết phải chặn đường. Mấy ngày trước cậu đi trung tâm bán đồ nội thất mua giường, may mà có Lục Khương ở đó, đảm đương vai trò lá chắn thịt, giúp cậu thừa dịp đám đông còn chưa hoàn toàn vây lấp kín mít mà chạy ra khỏi vòng vây.
Vì thế còn có người chụp ảnh cậu và Lục Khương cùng nhau đi xem đồ dùng trong nhà, gửi cho tài khoản marketing, tài khoản marketing lại truyền bá dồn dập, suy đoán phải chăng cậu và Diệp Hoài đang vấp phải "biến cố trong tình cảm".
Các fan của Hoài Châu lần đầu tiên gặp trúng tin đồn như vậy, lập tức như lâm đại địch (đối đầu kẻ địch mạnh), nhưng mà sau khi soi kỹ ảnh chụp, phát hiện ngoại hình của Lục Khương so với Diệp Hoài kém xa vạn dặm, lúc này mới yên tâm trở lại. Sau đó có người trong lòng không yên ổn, lại tiếp tục đào bới săm soi, phát hiện quá khứ Lục Khương đã từng tham gia cuộc thi tuyển chọn tài năng, lại đào ra hai ca khúc y từng đăng tải lên mạng, giọng hát trong veo, linh hoạt và kỳ ảo, khác hẳn so với hình tượng ở bên ngoài.
Lục Khương bị một bộ phận nhỏ các fan lột sạch từ dưới lên trên, ngay cả bối cảnh của gia đình y, chuyện y là sinh viên năm nhất của trường X, thôi học vì một lý do nào đó, liên tục chinh chiến ở khắp các cuộc thi tuyển chọn tài năng, cũng đều khui ra hết. Bạn học của Lục Khương lại hé lộ thông tin, kể ra đủ loại chuyện như là đã từng học cùng lớp với Lục Bé Mập*, may mà nhân duyên của Lục Khương không tồi, các bạn học nhất trí khen ngợi. Đương nhiên cũng có những lời bàn tán xì xầm bên lề, vì thế thật thật giả giả, hư hư thực thực, Lục Khương được du ngoạn một chuyến ở trên bảng hot search nửa ngày, còn thu hoạch được một làn sóng chú ý, chẳng hiểu ra sao mà fan tự dưng tăng.
*nguyên văn: Lục Tiểu Bàn (陆小胖), "bàn" (胖) là mập, béo.
Cả người Lục Khương đều căng như dây đàn, đẩy gọng kính vuốt di động suốt một ngày, tâm tình chợt cao chợt thấp vì bình luận của những người khác, vừa lo lắng Viên Tinh Châu không vui, lại vừa lo lắng Diệp Hoài sẽ hiểu nhầm.
Viên Tinh Châu nhìn ở trong mắt, nhưng cũng biết đây là chuyện y sớm muộn gì cũng sẽ trải qua, chỉ đơn giản nhắc nhở hai câu, liền tùy theo y.
Diệp Hoài trái lại là rất kích động, đêm đó liền gọi điện thoại tới.
"Để qua năm mới lì xì cho cậu ta một phong bao thật to, nhóc mập vốn dĩ đã không thông minh, lần này lại bị người vỗ đến choáng váng......" Trong lúc Lục Khương làm lá chắn thịt ngăn cản, trán bị người vỗ vài cái, Diệp Hoài mắt sắc mà nhìn ra người khác là cố ý, không khỏi lo lắng cho an toàn của Viên Tinh Châu, lại mừng vì may mắn thay, Lý Nguyên đã có dự kiến trước.
Mỗi người ở một nơi, trong lòng lo lắng mà chẳng làm được gì, chỉ có thể dặn dò Viên Tinh Châu, "Đồ dùng trong nhà thì khoan hẵng mua, hoặc là mua từ trên mạng dùng tạm, hoặc là để cho nhóc mập tự đi một mình."
Viên Tinh Châu cũng có chút ám ảnh, buồn bực nói: "Vốn dĩ em chỉ muốn mua vài món nhu yếu phẩm, hai đứa tụi mình vào ở ít nhất cũng phải có chỗ để mà ngủ chứ. Trên mạng thì phải sau Tết Âm Lịch mới giao hàng, vận chuyển còn không biết phải đi mất bao nhiêu ngày. Để Lục Khương đi mua, em lại không quá yên tâm......"
Việc mua sắm rất dễ phát sinh vấn đề nhập nhằng, Viên Tinh Châu cũng không có ý định dùng tiền tài để thăm dò độ trung thành của người khác.
"Chỉ dựa vào mấy lời này, tôi cũng có thể yên một trăm cái tâm." Diệp Hoài lại nghĩ theo một hướng khác, ở kia đầu phấn khởi vô cùng nói, "Kim chủ bé bỏng chỉ sẵn lòng tiêu tiền cho một mình tôi."
Viên Tinh Châu: "......"
Viên Tinh Châu bị hắn trêu dở khóc dở cười, lật người ở trên giường, lại thương lượng với hắn: "Qua năm mới anh về nhà chứ?"
"Đương nhiên là về!" Diệp Hoài nói, "Ngày mốt là tôi có thể trở về rồi, ở lại bên này làm gì?"
Viên Tinh Châu phản ứng một hồi lâu, mới hiểu ra được, cậu hỏi Diệp Hoài là có về nhà họ Diệp hay không, Diệp Hoài lại lý giải một cách đương nhiên thành căn nhà nhỏ của bọn họ.
Trong lòng cậu mềm nhũn đến rối tinh rối mù, lại đắn đó không biết có nên xác nhận lại một lần nữa hay không.
"Cái Tết đầu tiên của hai chúng ta!" Diệp Hoài cũng đã bắt đầu hưng phấn lên, âm điệu cũng khác hẳn, "Tiểu Châu Châu, em có kế hoạch gì chưa?"
Viên Tinh Châu bị hắn kêu đến đỏ cả mặt, nhưng dù sao cũng hiểu được Diệp Hoài là đã xác định đón Tết cùng với mình.
"Xem Xuân Vãn*?" Viên Tinh Châu hạnh phúc đến cười hì hì mãi không thôi, bên ngoài lại gồng mình ra vẻ bình tĩnh, nói: "Đoàn phim của tụi em không cho nghỉ."
*Xuân Vãn: một chương trình gala cuối năm của các đài truyền hình TQ, từa tựa như Táo Quân, Gặp nhau cuối năm bên mình.
"Keo kiệt thế nhỉ, một ngày nghỉ cũng không cho." Diệp Hoài quả nhiên ra vẻ ghét bỏ, ở bên kia càu nhà càu nhàu mà lôi đạo diễn và nhà sản xuất phim ra mắng hết một lượt.
Viên Tinh Châu cười đến lăn lộn, chờ cúp điện thoại rồi lại lập tức lên mạng lục soát một vòng các loại cẩm nang hẹn hò lãng mạn.
Cẩm nang hướng dẫn tuy rằng có vẻ quá mức dàn dựng, nhưng ít ra là kinh nghiệm mà người đi trước đúc kết được, Viên Tinh Châu cân nhắc năm lần bảy lượt, rốt cuộc ở ngày hôm sau đã chốt xong một chương trình hẹn hò ba bước lãng mạn —— buổi tối giao thừa mời Diệp Hoài ăn món Tây, sau đó trở lại căn nhà nhỏ của bọn họ, quây quần quanh lò sưởi xem Xuân Vãn, chờ đến 0 giờ thì mình lại trao tặng một món "quà" nho nhỏ thể hiện tâm ý.
May thay việc đặt chỗ ở nhà hàng đã có Chu Nguyệt Minh hỗ trợ, Viên Tinh Châu vốn dĩ cũng muốn học đòi tổng tài bá đạo, bao trọn nhà hàng, bất đắc dĩ đẳng cấp của chỗ kia quá cao, gần đây cậu vừa mua căn hộ lại vừa trang bị nội thất, ví tiền đang eo hẹp, chỉ đành phải hạ tiêu chuẩn xuống, bao một nửa tầng thượng.
Đối với việc này, Chu Nguyệt Minh có lời phàn nàn: "Hai vợ chồng các cậu thật là đáng giận, ngay cả một ông già cô đơn lẻ bóng như tớ cũng không buông tha...... Mà, đêm giao thừa tớ có thể ghé qua góp vui được không? Các cậu có thể coi tớ là hình nhân trang trí."
Viên Tinh Châu biết là y cố ý trêu chọc mình, nhưng vẫn nhịn không được mà nói: "Đương nhiên không thể!"
Chu Nguyệt Minh lập tức gửi sang một cái sticker biểu cảm che ngực ngã xuống đất.
Viên Tinh Châu lại cười hì hì: "Hôm nào lại mời cậu ăn cơm, nếu như buổi hẹn hò lần này thành công......^^"
"Đương nhiên sẽ thành công." Chu Nguyệt Minh nói, "Đàn piano của nhà hắn là Steinway, đàn guitar cũng không tồi, cậu tính toán dùng cái nào."
Viên Tinh Châu: "!!!"
"Làm sao cậu biết!" Viên Tinh Châu hoảng sợ nói, "Ông chủ nhà hàng kể cho cậu à?"
"Không phải." Chu Nguyệt Minh lại nhắn tin trả lời, "Ở rất nhiều rất nhiều năm trước kia, tớ vẫn luôn nghĩ, nếu cậu có thể vì tớ đàn hát một bài, mặc kệ là đánh đàn guitar, đàn piano hay là bật bông*, tớ nhất định nhất định sẽ lệ rơi đầy mặt ngay tại chỗ."
Viên Tinh Châu: "......"
"...... Lấy làm hối tiếc rất nhiều năm rồi, hiện tại chỉ còn dư lại phần hâm mộ và chúc phúc, nhưng vẫn vô cùng kích động thay cho các cậu." Chu Nguyệt Minh cười nói, "Cậu nhất định sẽ thành công, không một chút nghi ngờ nào cả."
Cảm xúc căng thẳng của Viên Tinh Châu thoáng nhẹ đi một chút, nhắn cho Chu Nguyệt Minh: "Cảm ơn cậu."
"Không có chi." Chu Nguyệt Minh nhắn lại một cái biểu cảm nhân vật "bánh trôi tương" hộc máu, dòng chữ đi kèm lại là "Cậu nhất định rất yêu hắn".
*汤圆酱 (thang viên tương): một nhân vật hoạt họa trong gói sticker biểu cảm trên QQ, WeChat.
Viên Tinh Châu bất giác mỉm cười, tắt cửa sổ chat đi, lại nhìn thời gian.
Từ giờ cho đến lúc Diệp Hoài về nhà, còn chưa đầy 24 tiếng.
Mình đích thực rất yêu anh ấy. Viên Tinh Châu lại nhìn tin nhắn trả lời của nhà hàng, thầm nghĩ, bản thân mình từ nhỏ đến lớn, chưa từng phá của như thế bao giờ. Hiện tại tiền tiết kiệm đã tiêu gần như hết sạch trong vòng nửa tháng qua, sau khi mua quà xong, lại chừa ra tiền bao nhà hàng, trong thẻ của cậu ấy vậy mà chỉ còn dư lại chưa đến hai vạn.
Mà đấy là còn chưa đi mua quần áo mới......
Nếu đặt ở quá khứ, Viên Tinh Châu tuyệt đối là không kiếm được một đồng, thì không nỡ tiêu lấy một xu. Cậu chưa bao giờ dùng thẻ tín dụng, cũng không mở bất kỳ tài khoản tín dụng