Hai tiếng sau, Viên Tinh Châu "xinh đẹp nhứt" bò từ trên giường xuống, miệng lầm rầm chửi thề mà đi tắm.
Diệp Hoài hôm nay quả thật bị thú nhân nhập vào người, cơ bản là không cho cậu cơ hội nghỉ ngơi. Viên Tinh Châu trong lòng canh cánh bữa tiệc Hồng Môn Yến tối nay, vài lần thúc giục hắn tốc chiến tốc thắng, trái lại bị người nghiêm túc giáo dục cho một trận hẳn hoi, đè nghiến ở trên giường tra tấn nửa ngày. Hiện tại chiến sự tạm nghỉ, vừa ngó thời gian, vậy mà đã sắp sửa 6 giờ tới nơi.
Thế này thì làm gì còn thời gian đi mua quần áo nữa, Viên Tinh Châu đi tắm một phát cấp tốc kiểu quân đội ngoài chiến trường, tiếp theo đó một lòng nóng như lửa đốt mà đi chọn đồ để phối hợp. Diệp Hoài lại hệt như một chú mèo bự con đầy thỏa mãn, cà rề cà rề tắm rửa rồi đi ra, xong việc lại còn đắp khăn tắm ở một bên thưởng thức cậu thay quần áo.
"Anh vận động lên đi được không!" Viên Tinh Châu tức khắc thẹn quá hóa giận, hung hăng giãy nảy lên, "Đã 6 giờ rồi kìa! 6 giờ rồi! Đại ca!"
"Cứ ngoan ngoãn gọi ông xã là được." Diệp Hoài lại cười hì hì nói, "Tôi đang vận động đây, cả chiều nay tôi vẫn luôn vận động mà."
Viên Tinh Châu: "......"
Viên Tinh Châu ném cho hắn một ánh mắt đầy giận dữ.
"Sơ mi trắng đi." Diệp Hoài trêu chọc xong lập tức tự giác quyết định giùm cậu, "Phối với cái quần kia."
"Ổn không đó?" Viên Tinh Châu nhìn hắn đầy hoài nghi, cường điệu nhấn mạnh, "Em muốn ăn mặc sao cho ra dáng có tiền một chút! Hôm nay mất mặt chết mất thôi, em muốn tìm lại thể diện về......"
"Tuyệt đối ổn. Đừng để ý đến Diệp Giang, như ổng gọi là dùng sức quá lố." Diệp Hoài quay đầu nhìn nhìn, quờ tay lấy đại một chiếc áo thun tròng vào người, ung dung bình thản nói, "Như hai đứa tụi mình thế này, gọi là bốn lạng đẩy ngàn cân."
Viên Tinh Châu ở phương diện phối hợp quần áo vẫn luôn hâm mộ Diệp Hoài, tuy rằng trong lòng cảm thấy set đồ này đều là mẫu mã đơn giản, quả thật không thể nào bình thường hơn, nhưng vẫn thay vào. Vừa khéo lần trước lúc tham gia hoạt động cậu có mua một chiếc túi xách LV (Louis Vutton) màu xanh lam bản giới hạn, lấy tới đeo lên, cả người bỗng chốc tươi trẻ, sáng sủa và bảnh bao hơn rất nhiều, lúc này mới hài lòng mà ra cửa cùng với Diệp Hoài.
Chờ hai người tới nơi đã là 40 phút sau.
Bạn Sơn là một nhà hàng sang trọng cực kỳ nổi danh, có tiếng là phẩm vị độc đáo, trên thực tế nằm ở trung tâm thành phố, cách đó vài trăm mét là một trong mười khu nhà giàu lớn nhất.
Viên Tinh Châu cách đây rất lâu đã từng nghe Lý Ngộ và người khác nhắc đến bên kia, nói có một vị người đại diện sống ở đó, phòng giá chừng này vật giá chừng kia. Lý Ngộ sinh lòng hâm mộ, Viên Tinh Châu lại chỉ cảm thấy líu lưỡi.
Thời đó cậu còn đang chật vật dành dụm tiền sống qua ngày, tuyệt đối không nghĩ tới một ngày nào đó, chính mình sẽ cùng với Diệp Hoài đến đây dự tiệc, lại còn là Hồng Môn Yến "gậy chia rẽ uyên ương".
Viên Tinh Châu chợt cảm thấy hơi chông chênh, lúc thì suy nghĩ liệu mình có thể nào sẽ bị người mắng đuổi ra ngoài, lúc sau lại cảm thấy người đàng hoàng tử tế hẳn là không đến nỗi. Mình tốt xấu gì cũng là một ngôi sao, tình cảnh lớn nhỏ gì cũng đã gặp qua rồi, lần này nhất định phải trụ vững!
Xe chạy đến trước cổng, có nhân viên phục vụ đi ra chỉ đường, dẫn theo hai người băng qua một cây cầu lát kính thật dài, dừng lại ở bên ngoài một căn phòng riêng dành cho khách. Viên Tinh Châu hít một hơi thật sâu cổ vũ cho chính mình, nhưng mà lúc Diệp Hoài vừa đẩy mở cánh cửa phòng, một khắc ngẩng đầu lên cậu liền muốn quỳ......
Đây...... đây là cả một gia tộc thần tiên sao......
Hồi chiều cậu còn tưởng rằng Diệp Hoài đang nói đùa, nghĩ nhà họ Diệp khả năng chỉ là giá trị nhan sắc cao, nhưng có thể làm được gia nghiệp như hiện giờ, phần lớn hẳn là dựa vào năng lực. Thế nhưng lúc này sau khi gặp được người thật, Viên Tinh Châu bỗng chốc cảm thấy...... cũng không phải là không có khả năng.
Ông Diệp quả thật rất giống đại gia bến Thượng Hải! Chủ yếu là khí chất! Quá tuyệt vời! Mày rậm mắt to, mũi thẳng tắp môi thanh tú, dáng người còn đặc biệt cao lớn! Một thân phong cách ăn mặc kiểu quý ông Anh Quốc, vừa kiêu hùng lại vừa thanh nhã.
Lúc Diệp Hoài và Viên Tinh Châu tiến vào, ông Diệp đang cùng cô Diệp nói chuyện phiếm, nghe thấy tiếng động, hai người đồng thời quay đầu nhìn qua, Viên Tinh Châu lập tức ăn hai đòn bạo kích. Cô của Diệp Hoài là một đại mỹ nhân với khí chất minh tinh Hương Cảng, hơn nữa hai người hoàn toàn không phải là dáng dấp bốn mươi năm mươi tuổi, từ dáng người cho đến làn da quả thật được bảo dưỡng một cách hoàn mỹ.
Diệp Hoài tùy ý mà kéo ra ghế dựa ngồi xuống, duỗi thẳng chân dài, sau đó nhướng mày với Viên Tinh Châu, vỗ vỗ vị trí ở bên cạnh mình.
Viên Tinh Châu lại quay đầu nhìn thêm một lần nữa, lập tức có một loại ảo giác vào nhầm phim trường, lại còn là phim trường của một bộ phim "bom tấn" về thần tiên Hy Lạp.
Mà Diệp Giang, người vốn dĩ còn tính là đẹp trai, xen lẫn trong trong đó, tuy rằng ăn mặc âu phục giày da trông nghiêm chỉnh nhất, nhưng so sánh hai bên đối lập...... Quả thật giống như là "bug" (hàng lỗi) của một gia tộc thần tiên.
Viên Tinh Châu: "......"
Bố của Diệp Hoài hiển nhiên có việc cần thương lượng với cô của hắn, gật đầu về phía hai người rồi lại tiếp tục nói chuyện với nhau.
Viên Tinh Châu trong vô thức khe khẽ dịch lòng bàn chân tới bên cạnh Diệp Hoài, nhất thời cảm thấy mất tự tin.
"Tay em sao mà lạnh quá vậy?" Diệp Hoài theo thói quen mà duỗi một bàn tay qua kéo lấy tay cậu, vừa mới sờ vào ngón tay của Viên Tinh Châu, tức khắc ngẩn người, "Lạnh hả? Có khi nào bị cảm rồi không?"
Viên Tinh Châu chỉ thuần túy là nhất thời căng thẳng, lại ngại ngùng thừa nhận, chỉ lắc đầu nguầy nguậy.
Diệp Hoài lại lập tức quay đầu hô: "Phục vụ!"
Viên Tinh Châu: "Không cần đâu!"
Nhưng mà nhân viên phục vụ đã qua đến nơi, ba người ở bên kia cũng ngước nhìn về phía bên này.
"Quá lạnh, tắt điều hòa đi." Diệp Hoài khẽ gật đầu với người ta một cái, lại nói, "Cho xin một cốc nước ấm nữa."
"Hôm nay ngoài trời 30 độ." Diệp Giang ngồi xuống ở phía đối diện, kinh ngạc nói, "Sao em còn thấy lạnh nữa? Bộ bị cảm hả?"
"Ờm, em không biết, chắc là thế." Diệp Hoài đáp lời một cách qua loa, theo sau nói với Viên Tinh Châu, "Tay đâu? Đưa đây, để ông xã ủ ấm tay cho."
Viên Tinh Châu: "......"
Viên Tinh Châu đành phải duỗi tay qua, để Diệp Hoài tùy ý cầm trong lòng bàn tay mà chà xát cho cậu.
Không biết là do đã tắt điều hòa đi, hay là do Diệp Hoài xoa nắn có hiệu quả, tay chân của Viên Tinh Châu rất mau ấm lại. Người nhà họ Diệp cũng từng người một ngồi xuống, dặn dò nhân viên phục vụ bắt đầu dọn món lên.
"Sau này con dự định thế nào?" Súp khai vị được dọn lên, ông Diệp rốt cuộc mở miệng, thong thả ung dung mà nhìn về phía Diệp Hoài, "Nghe anh con nói, hiện tại con không ở Hoa Ngu, tự mình ra làm riêng?"
"Vâng ạ." Diệp Hoài nói ngắn gọn, "Con đã mở một studio."
"Gây dựng sự nghiệp vẫn là nên về nhà làm, đồng hành cùng anh con, cũng trợ giúp một tay. Con học thiết kế mấy năm, nghe mẹ con nói con còn lấy được chứng chỉ nhà thiết kế và nhà giám định, vừa vặn thích hợp để phát triển trong ngành này." Ông Diệp lại nói, "Đóng phim có thể xem như sở thích, mấy năm qua con hẳn là cũng chơi đủ rồi."
"Con tạm thời không có dự định như vậy." Diệp Hoài nhìn sang bố hắn, cũng dùng giọng điệu chắc nịch y đúc mà nói, "Đóng phim là nghề chính của con, thiết kế mới là sở thích."
Ông Diệp: "Con vì sở thích mà chạy ra nước ngoài du học nhiều năm như vậy?"
Diệp Hoài từ nhỏ đã có rất nhiều sở thích, thấy cái gì cũng tò mò, thế nhưng thường xuyên học một chút hiểu được nguyên lý rồi liền chán mà bỏ ngang. Bởi vậy sau khi nghe mẹ hắn hồi âm rằng Diệp Hoài thiết kế tương đối ổn, lại còn lấy được chứng chỉ hành nghề giám định, ông Diệp bèn cho rằng Diệp Hoài đã định sẵn là phải về đến công ty của gia đình. Hiện giờ nguồn cung ứng hàng hóa của Nhã Phách Jewelry gặp một chút vấn đề, đứa con trai út vừa có mối quan hệ nhờ thân phận, lại vừa được người yêu mến, chẳng còn gì thích hợp hơn là gọi trở về nhà.
Trong lòng ông có mấy phần chắc chắn, cho nên lúc nói chuyện hàng lông mày cũng nhướng lên đầy tư tin: "Trở về nhà, dù sao cũng tốt hơn nhiều so với ở lại căn hộ bé tí tồi tàn kia của hai đứa, con nhìn xem bây giờ con sống có ra cái gì không!"
Viên Tinh Châu không khỏi bắt đầu cảm thấy căng thẳng, cậu cho rằng ông Diệp không hiểu biết quá rõ về chuyện của Diệp Hoài, hiện tại nghe vậy mới phát hiện ra đối phương cái gì cũng biết, hơn nữa còn tương đối coi thường.
Quả nhiên một vị gia trưởng thoạt trông có thanh nhã hơn đi chăng nữa, đến lúc muốn nắm giữ tương lai của con cái trong tay đều ngang ngược và vô lý như nhau. Ông Diệp - người vốn dĩ lúc mới vào cửa thoạt trông anh tuấn ngời ngời, tức khắc có đôi chút biến thành mặt mày khả ố, nhưng cậu lại chẳng có lập trường để lên tiếng, chỉ có thể lo lắng mà nhìn Diệp Hoài.
"Con xin lỗi, thưa bố." Diệp Hoài lại kiên nhẫn hơn nhiều so với cậu tưởng tượng, vô cùng lễ phép mà trả lời, "Con xuất ngoại không phải là để du học, con chỉ là trốn đi, không muốn tham dự vào tranh chấp giữa bố và cậu...... cũng không muốn để bố nhúng tay vào chuyện của con."
Hắn cầm tay của Viên Tinh Châu, mười ngón đan cài, sau đó nâng lên quơ quơ, "Hai đứa tụi con đã ở bên nhau, hôm nay bố gọi Tinh Châu đến đây, là có chuyện gì sao ạ?"
Ông Diệp có vẻ hơi tức giận, lạnh lùng hừ một tiếng: "Con cảm thấy là vì sao?"
Diệp Hoài lắc đầu, nghiêm túc mà nhìn lại: "Con cảm thấy mời người ta đến làm khách, lại không chào hỏi khách, là một hành vi rất bất lịch sự."
Viên Tinh Châu kể từ lúc vào cửa đích thực vẫn luôn bị ngó lơ, trong lòng quả thật không quá dễ chịu. Nhưng mà Diệp Hoài vừa thốt ra lời này, bầu không khí trong bữa tiệc lập tức thay đổi.
"Bố cháu vốn dĩ là muốn từ chỗ Tinh Châu, hiểu biết một chút về tình huống của cháu." Cô Diệp nói, "Không có ý định gây khó dễ cho cậu ta."
Ông Diệp cũng hừ một tiếng đầy lạnh lùng: "Bố chỉ biết quản mỗi thằng con