Viên Tinh Châu từ lúc vào đoàn phim chưa từng ngủ được một giấc đàng hoàng, tuy rằng cậu có một chút thiên phú trong lĩnh vực diễn xuất, thế nhưng đến cùng vẫn thiếu đào tạo chuyên nghiệp, muốn đuổi kịp tiết tấu của đoàn phim thì không thể lười biếng. Mà để có được vị trí nổi bật trong dàn diễn viên trẻ, thì càng phải bỏ ra thêm mấy phần nỗ lực.
Bởi vậy Lý Ngộ xin nghỉ cho cậu, cậu cũng không dám thật sự chểnh mảng, ngày hôm sau chưa đến 6 giờ đã tỉnh giấc.
Điện thoại thông báo có tin nhắn mới, là Lý Ngộ gửi tới, trên màn hình là phương thức liên lạc của Diệp Hoài.
Viên Tinh Châu do dự một chút, không hồi âm, thoát khỏi WeChat, lại đi xem tin tức trên các diễn đàn.
Ai ngờ trong một đêm, dòng dư luận trên mạng lại đổi chiều, giải thích của fan CP một lần nữa chiếm cứ chủ lưu. Trong lý giải của bọn họ, Viên Tinh Châu bị biến thành tiểu yêu tinh chơi trò lém lỉnh, cố ý kích thích ông xã, Diệp Hoài thì biến thành vua giấm* đệ nhất châu Á mài đao soàn soạt, tối đến đừng hòng cho cậu xuống giường.
*giấm (醋): ăn giấm = ghen tuông
Đến nỗi ánh mắt của Diệp Hoài ở bên trong xe ngày hôm qua, càng nghiễm nhiên mà trở thành "tia lườm chết chóc". Thậm chí có người hí hoáy cắt ghép biên tập thành một đoạn video tổng hợp "tia lườm chết chóc" của Diệp Hoài, trong một đêm lượt xem lên đến hơn hai vạn.
Viên Tinh Châu thường xuyên xem mấy sản phẩm não bổ* kiểu này, nói Diệp Hoài thích ăn giấm thế này thế nọ, dục vọng chiếm hữu cường bạo đến thế nọ thế kia. Trước đây cậu không cảm thấy gì, lúc này Diệp Hoài đang ở ngay cách vách, Viên Tinh Châu mới đột nhiên cảm thấy hơi mắc cỡ.
*não bổ: suy đoán lung tung, tưởng tượng những thứ không có thật.
Cũng may Diệp Hoài hẳn là không xem mấy thứ này.
Viên Tinh Châu thấy tình hình tạm thời bình ổn, yên lặng thở phào nhẹ nhõm, rời giường rửa mặt, lại xuống lầu chạy bộ một vòng.
Tập thể dục buổi sáng trong tiểu khu toàn là người già, khu này tuy có nhiều minh tinh cư trú, thế nhưng phần lớn đều là thành phần cú đêm, hắc bạch điên đảo (sáng tối đảo lộn). Kiểu người làm việc và nghỉ ngơi theo nhịp sống bình thường như Viên Tinh Châu ngược lại rất hiếm, mọi người đều nhiệt tình chào hỏi cậu, Viên Tinh Châu vừa chạy vừa dừng, miệng cười treo suốt một đường.
Lúc chạy ngang qua cửa hàng bán đồ ăn sáng của tiểu khu, cậu do dự một chút, lại quành trở về mua một phần bánh bao nhân rau, hai quả trứng luộc, cộng thêm một phần bánh quẩy và sữa đậu nành, đi ngang qua quầy bán đồ chiên còn mua mấy cái bánh cam và bánh mè.
Đến lúc cậu trở về, Diệp Hoài ấy vậy mà đã dậy rồi.
Trong phòng khách là bốn năm cái vali mở bung, đồ vật bên trong bị ném lung tung khắp nơi, rất giống như là bãi rác.
Lông mày Viên Tinh Châu nhảy nhảy.
"Anh có muốn ăn chút gì không." Viên Tinh Châu đổi giày, tươi cười nói với Diệp Hoài, "Em mua ít đồ ăn sáng ở mấy cửa hàng dưới lầu, cái gì cũng có, làm cũng rất sạch sẽ."
Diệp Hoài quay đầu lại liếc cậu một cái, lại xoay người tiếp tục lục lọi vali.
Viên Tinh Châu đợi hai giây, thấy đối phương không có ý tứ trả lời, biết là bị ghét bỏ, bèn tính toán tự mình ăn. Cậu vô cùng cẩn thận mà xách theo hơn mười dạng đồ ăn sáng đi về phòng mình, giữa đường còn phải tránh đi các loại giày thể thao bản giới hạn, túi Hermes hàng hiếm cùng với vô số hộp đóng gói nhìn không ra là đựng vật bảo bối gì xếp đầy trên mặt đất, sợ mình không cẩn thận rải ít sữa đậu nành lên, lại phải bồi thường ít nhất là mấy vạn.
Trong lòng Viên Tinh Châu kinh hãi, gồng cứng cổ suốt một đường, rón ra rón rén, thật vất vả mới đến được cửa phòng ngủ.
Vừa quay đầu lại, lập tức thấy Diệp Hoài đang bày ra vẻ mặt không thể hiểu nổi mà nhìn cậu.
Viên Tinh Châu: "???"
Viên Tinh Châu sợ bị oán giận, dùng ánh mắt ngụ ý hỏi hắn có vấn đề gì hay không.
Lần này Diệp Hoài rốt cuộc cũng mở miệng, nhìn cậu hỏi: "Cậu lén lút làm gì đấy?"
Viên Tinh Châu ngẩn người.
"Em......về phòng ăn cơm." Viên Tinh Châu nói.
Diệp Hoài: "Không phải là có nhà ăn?"
"Có thì là có, nhưng là khu vực công cộng mà, anh không sợ mùi sao?" Viên Tinh Châu nói.
Diệp Hoài: "Tôi lại không phải là không ăn, sợ mùi cái gì?"
Viên Tinh Châu: "???"
Diệp Hoài bày ra vẻ mặt đương nhiên.
Viên Tinh Châu lại ngốc rồi, vừa nãy Diệp Hoài nói muốn ăn sao? Có nói ư? Không mà?
Mình nghe lộn hả?
Cậu đứng ở kia sững sờ, Diệp Hoài lại vô cùng tự nhiên mà tiếp tục hỏi: "Cậu có bàn chải đánh răng không?"
Viên Tinh Châu: "......"
"Có." Viên Tinh Châu đành phải nói, "Em lấy cho anh."
Sắc mặt Diệp Hoài tốt hơn một chút, đứng lên, duỗi đôi chân dài ra, đá văng đồ vật trên mặt đất sang hai bên, quét ra cho cậu một lối đi. Viên Tinh Châu xách đồ ăn tới đặt trên bàn bếp, về phòng tìm bàn chải đánh răng lúc trước cậu tích trữ, lật tới lật lui, bỗng dưng ý thức được một chi tiết —— Diệp Hoài ban nãy giúp cậu quét dọn "chướng ngại vật", thế thì không phải là biết rõ chính mình sợ giẫm lên đồ đạc của hắn hay sao, còn nói là mình lén lút?
Viên Tinh Châu: "......"
Cậu tìm ra bàn chải đánh răng đưa cho Diệp Hoài, lại liếc tới bàn ăn, quả nhiên, Diệp Hoài đã bóc ra mấy món hắn thích ăn, không có ngoại lệ đều là đồ ngọt. Những món còn lại hắn không có hứng thú, bèn để nguyên xi lớp bọc mà ném sang một bên.
Viên Tinh Châu: "......"
Thật đúng là một vị đại gia.
Diệp Hoài hiển nhiên là đã đói đến sốt ruột, nhanh chóng rửa tay rồi chạy tới ngồi vào bàn ăn.
Viên Tinh Châu cũng ngồi xuống, phát hiện sắc mặt của người này đã chuyển biến, không còn giăng đầy mây mù nữa, thậm chí còn có xu thế chuyển sang nắng đẹp.
Quả nhiên, Diệp Hoài ngắt một miếng bánh cam, lại cắn thử một miệng, trên mặt hiện ra ý cười.
Viên Tinh Châu: "......"
"Sao cậu mua nhiều quá vậy?" Diệp Hoài hiển nhiên là tâm tình rất tốt, ngược lại hiếm thấy mà chủ động nói chuyện, "Nhìn không ra khẩu phần ăn của cậu còn rất lớn."
Khẩu phần ăn của Viên Tinh Châu đích thực là không nhỏ, thế nhưng hôm nay lại không thể ăn mấy món này.
"Đều là mua cho anh." Viên Tinh Châu nói rồi chỉ lấy ly sữa đậu nành, một quả trứng luộc, "Em không biết anh thích ăn cái gì, cho nên mua mỗi thứ một ít, nên trông có vẻ nhiều."
Cậu hiện đang khống chế ăn uống, mấy thứ này đều không thể ăn, nhưng hiện tại trong nhà nhiều hơn một người, cậu lại không thể không lo nghĩ nhiều—— đã xuống nhà chạy bộ rồi mà không mua đồ ăn sáng về, phải chăng là không được ổn lắm?
Ai ngờ Diệp Hoài lại nói: "À, là vì lấy lòng tôi sao?"
Viên Tinh Châu thiếu chút nữa là phun ra một ngụm sữa đậu nành lên mặt hắn.
Diệp Hoài: "......"
Hắn hoàn toàn không cảm thấy lời nói của chính mình tựa như sấm sét giáng xuống người ta, lại cầm lấy một cái bánh bọc đường, nhét đầy miệng, hai má đều phồng tướng lên, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Viên Tinh Châu.
Viên Tinh Châu dở khóc dở cười, đành phải nói: "...... Chỉ là mua đồ ăn sáng mà thôi...... Tuy rằng em quả thật là có việc cầu cạnh anh, nhưng còn không đến mức......"
Viên Tinh Châu giải thích đến một nửa, đột nhiên ý thức được, Diệp Hoài hẳn là cho rằng cậu là đang xun xoe nịnh bợ, kỳ thật cũng còn chấp nhận được, bản thân cậu ở trong mắt người khác chính là cái đồ đĩ điếm tâm cơ.
Cậu cúi đầu uống sữa đậu nành, không nói gì nữa.
"Vậy tại sao cậu không ăn?" Diệp Hoài lại tỏ vẻ nghi hoặc, "Người phương Bắc các cậu không phải là thích ăn mặn sao?"
Viên Tinh Châu đứng hình trong giây lát, không biết đây là cái logic quỷ quái gì, "Có liên quan gì sao ạ?"
"Không có à?" Diệp Hoài nghiêm túc nói.
Viên Tinh Châu: "......"
Viên Tinh Châu bỗng nhiên cảm thấy vừa rồi mình suy nghĩ quá nhiều, cậu chỉ có thể hùa theo lối suy nghĩ của Diệp Hoài.
"Vậy anh chỉ chọn đồ ngọt, là vì muốn chừa lại đồ ăn ngon cho em?" Viên Tinh Châu thử nói.
Diệp Hoài nhìn cậu đầy kinh hoảng.
Viên Tinh Châu nghĩ thầm, người này quả nhiên quá sức tự luyến, cùng một kiểu lời thoại mà chỉ mình hắn có thể nói, người khác thì không thể.
Không biết vì sao, Viên Tinh Châu đột nhiên rất muốn cười.
"Em đang tập thể hình." Cậu ho nhẹ một tiếng, nói, "Không thể ăn tinh bột."
Thực đơn của cậu đều là do huấn luyện viên thể hình quyết định, trước kia có lẽ còn có thể ăn khác đi một chút, nhưng nhân vật trong 《 Mê Thành 》 lần này có yêu cầu đối với hình tượng rất cao, phải gầy mà không ốm yếu, cơ bắp đầy đủ. Viên Tinh Châu còn có vài cảnh để trần nửa thân đánh nhau còn chưa quay, hiện tại bắt buộc phải kiểm soát ăn uống hà khắc.
"Thế à," Diệp Hoài vô cùng tự nhiên mà tiếp nhận lời giải thích này, lại nhìn cậu một cái, "Cậu đang trong quá trình ăn kiêng?"
Viên Tinh Châu gật đầu: "Đúng vậy."
"Nhìn cũng có gầy lắm đâu." Diệp Hoài đưa mắt nhìn cánh tay cậu.
Viên Tinh Châu cuốn tay áo lên đến bả vai, nắm tay, vận sức, đường cong cơ bắp quả nhiên hiện ra một ít. Diệp Hoài không lên tiếng, chỉ vén áo lộ ra cánh tay, dán đến bên cạnh tay của Viên Tinh Châu.
Viên Tinh Châu lập tức muốn hộc máu.
Cánh tay Diệp Hoài thon dài, cân xứng, còn đặc biệt có xúc cảm đường cong, tất cả đều là cơ bắp thon gọn xinh đẹp, cho cảm giác mười