Viên Tinh Châu khi ấy đã cảm thấy khó hiểu, công ty vì cớ gì lại sắp đặt mình và Diệp Hoài thành một đôi, hứng thú của cậu đối với vấn đề này vượt rất xa nỗi tò mò về chân tướng của vụ bê bối, nhưng mà nhân viên công tác thiếu kiên nhẫn, cậu bèn chỉ có thể ngoan ngoãn vâng dạ nghe theo lời chỉ huy.
Thế rồi cậu rất mau gặp được Diệp Hoài.
Lúc này đã cách thời điểm nhóm nhạc tan rã một đoạn thời gian, hai người đã vài hôm không gặp.
Viên Tinh Châu và nhân viên công tác chờ ở bên ngoài một tiệm cà phê nào đó, hồi hộp mà nhìn quanh khắp nơi, lại đánh giá hình tượng của chính mình ở trong cửa kính của tiệm cà phê. Thời gian này cậu vẫn luôn bôn ba khắp chốn, tóc đã thật dài, làn da cũng thô ráp hơn rất nhiều, chắc là do không hợp khí hậu, cổ có mảng hơi ửng đỏ lên, gộp chung với bọng mắt ở trên mặt, nhìn không quá tươm tất.
Bầu trời nơi đó xám xịt, càng lộ ra khí sắc không tốt của con người, Viên Tinh Châu càng nhìn càng phiền muộn, vì thế thu hồi tầm mắt.
Diệp Hoài chính là vào lúc này xuất hiện, hắn mặc áo khoác gió màu đen, sải bước xuyên qua con đường cái, khẽ gật đầu ra hiệu với mấy người.
Lúc tới gần rồi, Viên Tinh Châu mới phát hiện hắn dường như là đột xuất từ nơi khác tới, trong tay cầm nửa cốc cà phê, vầng trán có một tầng mồ hôi mỏng. Nhưng mặt mày vẫn là đẹp đẽ như vậy, như là gam màu sáng duy nhất trong tiết trời u ám, khiến mấy cậu con trai Châu Á dừng bước ngoái nhìn theo.
Viên Tinh Châu đi theo sau lưng nhân viên công tác chào hỏi hắn, ánh mắt của Diệp Hoài tùy ý đảo qua trên người cậu, không hề lưu lại một chút nào, chỉ cùng nhân viên công tác đàm luận về chuyện gì đó.
Vì thế Viên Tinh Châu lại giống như một món đồ trang trí nghe lời. Diệp Hoài có vẻ như cũng không quá am hiểu thủ tục ở đây, vì thế trong lúc làm việc, hắn gọi điện thoại hỏi thăm người khác vài lần, một tràng tiếng Anh thuần túy lưu loát càng làm cho Viên Tinh Châu tự biết xấu hổ, nhưng sắc mặt của người này vẫn là bí xị, chỉ trừ trong chốc lát Viên Tinh Châu đánh đàn ghi-ta cho mọi người nghe, đa số thời gian, người này đều giống như là nam chính bị bức hôn.
"Uây, nghĩ cái gì đó?" Diệp Hoài vắt chân qua, theo sau đè cả thân mình lên người Viên Tinh Châu, cười nhìn cậu, "Bị ông xã làm cho cảm động à?"
Viên Tinh Châu không nói chuyện, tựa trán vào bờ vai của hắn, trầm ngâm một lát.
"Đừng buồn." Diệp Hoài vuốt ve mặt cậu, lại an ủi, "Những chuyện xấu đó đâu có xảy ra, em có tôi mà, trước giờ vẫn luôn có."
Nói không buồn là nói xạo, Viên Tinh Châu vẫn luôn cho rằng mình và Diệp Hoài kết hôn giả, là một trò đùa thiện ý của ông trời. Không hề nghĩ tới sau lưng là chân tướng bẩn thỉu như thế này.
"Cảm ơn anh." Viên Tinh Châu ngẩng đầu nhìn hắn, hốc mắt hơi đỏ, "Em...... Em chẳng biết gì cả."
"Không muốn để cho em biết. Ầy em đừng như vậy, em cứ khóc là tôi lại muốn......" Diệp Hoài ra sức hôn cậu một cái, lại nổi hứng, "Hửm? Còn được chứ?"
Viên Tinh Châu: "......"
"Không được!" Viên Tinh Châu dở khóc dở cười, nói, "Ngày mai còn muốn thức dậy hay không hả!"
"Không dậy nữa." Diệp Hoài ôm cậu lắc lắc như chơi xấu, lại hôn một cái, "Đợi khi nào có thời gian, chúng ta lại kết hôn một lần nữa, thế nào?"
Hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng về việc tổ chức một hôn lễ hoành tráng, còn tự mình thiết kế nhẫn cưới.
Nhưng năm ngoái lịch trình của hai người đều kín mít. Diệp Hoài lại cãi nhau căng thẳng với người trong nhà, cho nên sau đó không nhắc lại nữa. Viên Tinh Châu cho rằng hắn đã từ bỏ, không ngờ người này vẫn luôn ghi nhớ.
Bản thân cậu không có ý tưởng gì đối với việc này, cha mẹ người thân đều không ở bên cạnh, bạn bè cũng ít, chẳng nghĩ ra mời được những ai tham dự. Nhưng nếu Diệp Hoài muốn, Viên Tinh Châu cảm thấy cho dù bồi hắn chơi cũng có thể.
"Tùy anh." Viên Tinh Châu cười cười, "Lấy gà theo gà lấy chó theo chó*, nhà tụi mình anh định đoạt hết."
*Lấy gà theo gà lấy chó theo chó: nghĩa là lấy chồng theo chồng, tựa như câu "thuyền theo lái, gái theo chồng", ở đây mình không đổi vì câu kia đang nói đến "con gái",
Diệp Hoài liếc cậu một cái, sau đó bật cười khà khà: "Đến lúc đó nếu Chu Nguyệt Minh lại tìm đến em, gặp mặt em cứ trước hết khoe nhẫn."
Hắn xoay người nằm trở lại, kéo tay Viên Tinh Châu, rờ rờ ngón áp út, "Tôi làm cho em mấy cái vừa to vừa sáng, đeo thành một xâu ở trên ngón áp út! Lóe mù mắt chó của hắn, miễn cho hắn cứ mãi nhớ thương em."
"Giấm tiều hiệu này chua ra phết!" Viên Tinh Châu buồn cười nói, "Của Sơn Tây hả anh?"
Diệp Hoài hầm hừ nói, "Của Trấn Giang, giấm tiều mười năm tuổi."
Viên Tinh Châu cười ha ha: "......Vụ kia thì chắc là không nổi đâu, đeo mười cái nhẫn to đầy tay thì được."
"...... Vậy đeo cả vào khớp ngón tay luôn." Diệp Hoài cũng cười, "Giống như Phoebe trong 《 Friends 》 vậy đó, cả bàn tay sáng lấp lánh."
"Thế rồi chờ đến lúc chúng ta kết hôn, em cũng muốn nói câu kia." Viên Tinh Châu cười nói, "...... I"m standing here today, knowing that I have everything I"m ever gonna need. You are my family."
"......
Trong quá trình trưởng thành của em, em chưa từng có được tình yêu thương chân chính của cha và của mẹ, hoặc là có được một gia đình bình thường giống như bao người khác.
Em vẫn luôn cảm thấy mình khuyết thiếu gì đó.
Nhưng mà hiện tại, em đứng ở nơi đây, em biết mình đã có được tất cả mọi thứ mà em cần.
Anh chính là người nhà của em.
......"
Tháng Hai, khi rừng rậm cổ xưa vẫn chưa thức tỉnh từ trong băng tuyết, Diệp Hoài đã rời đi rồi.
Cuộc điện thoại mà hắn tắt máy kia là đoàn phim gọi tới, bộ phim điện ảnh năm ngoái hắn quay cùng Phó Thịnh đã lọt vào danh sách rút gọn những đơn vị tranh giải chủ chốt của Liên hoan phim Berlin, đoàn phim dự định tháng Hai đến Berlin, đạo diễn và Phó Thịnh đều đặc biệt coi trọng hắn, vì thế mời hắn cùng tham gia buổi lễ công chiếu.
Vì thế Diệp Hoài không thể không xuống núi sớm, gặp gỡ ê-kíp sáng tạo của đoàn phim.
Cuối tháng Hai, Viên Tinh Châu sau khi trải qua một đợt huấn luyện phi nhân tính, bắt đầu chính thức quay chụp.
Phía Berlin có tin tức tốt truyền đến, Phó Thịnh giành giải Nam diễn viên xuất sắc nhất.
Các bản tin trong nước không ngừng đưa tin, ê-kíp sáng tạo của đoàn phim chụp rất nhiều ảnh, mà Diệp Hoài có vẻ như được mọi người ưu ái, bất kể là trên ảnh hay là trong video, hắn trước sau luôn bị mọi người vây quanh ở vị trí trung tâm nhất, đến nỗi cứ như thể hắn mới là nam chính vậy.
Viên Tinh Châu không ngoài dự đoán mà bị thương trong lúc đóng phim, cổ chân sưng to hơn cả bánh mì, vừa nhe răng trợn mắt vừa xem video tiệc liên hoan cùng đoàn phim của Diệp Hoài ở bên kia.
"Đừng khóc nha." Bác sĩ tiêm thuốc giảm đau cho cậu, cố ý trêu cậu, "Một lát nữa là đông cứng cho cậu rồi đó!"
"Có khóc đâu ạ." Viên Tinh Châu nhìn di động, cười nói, "Tôi mừng còn chẳng kịp nữa mà!"
Bộ phim điện ảnh tham gia triển lãm này rất nhanh sau đó được công chiếu ở trong nước, doanh thu phòng vé ngày đầu tiên là 60 triệu, là một màn thể hiện vô cùng nổi bật trong dòng phim về cảnh sát và tội phạm. Đoàn phim lại tung ra cảnh hậu trường trong lúc quay chụp khi ấy, vì thế Viên Tinh Châu và các cư dân mạng cùng nhau thấy được Diệp Hoài quấn dây cáp, bị treo ngược suốt hàng giờ đồng hồ, đổ mồ hôi đầm đìa, huyệt Thái Dương đều sưng lên. Thấy được Viên Tinh Châu đi thăm ban, trọn đêm canh giữ ở bên ngoài, đôi mắt trước sau luôn dính ở trên người Diệp Hoài. Còn thấy được Diệp Hoài xin nghỉ, bị đạo diễn mắng máu chó xối đầy đầu trong điện thoại.
Mà Viên Tinh Châu nhớ rất rõ, hôm đó là lần đầu tiên lên sân khấu biểu diễn của cậu sau vài năm, trong lòng phập phồng thấp thỏm, thế rồi ngay trước khi chương trình bắt đầu quay, cậu nhận được chiếc đồng hồ của Diệp Hoài.
"-- Vợ cả giường lớn của em."
Bọn họ kể từ lúc gặp nhau chỉ lo cười ngây ngô, lại tay nắm tay xem người khác biểu diễn, sau cuộc họp mặt ngắn ngủi, Diệp Hoài đi thâu đêm về đoàn phim.
Mà Viên Tinh Châu thì bắt đầu từ chương trình lần đó, gặt hái được sự công nhận và sức nóng khổng lồ, bắt đầu trở nên nổi tiếng với thế tới ào ào như chẻ tre.
Giữa công việc và cậu, Diệp Hoài luôn đặt cậu lên hàng đầu, mà lần này, Diệp Hoài rốt cuộc phải nỗ lực vì sự nghiệp, Viên Tinh Châu không chỉ từ tận đáy lòng tán thành, mà cũng là thật tâm vui mừng cho hắn.
Sức nóng mà bộ phim mang lại rất mau chóng một lần nữa đưa Diệp Hoài trở lại bảng xếp hạng các nam nghệ sĩ được yêu thích nhất, các fan thoát fan trước đó lại dồn dập quay về, bắt đầu chờ nam thần buôn tài bán sắc. Các tài khoản marketing cũng bắt đầu kiểm kê, đặt Diệp Hoài vào chung một nhóm với Viên Tinh Châu và những người khác, liệt vào hàng ngũ idol nam sinh sau năm XX có tiềm lực nhất, còn nói hắn làm việc chuyên nghiệp và liều mạng. Các tài khoản công khai cũng không hề cười nhạo hắn khởi điểm cao mà trượt dốc nữa, chuyển sang bán "canh gà cho tâm hồn*".
*canh gà (chicken soup for the soul): quà tặng tâm hồn, những bài học chiêm nghiệm sâu sắc, triết lý về cuộc đời.
Biết được Diệp Hoài lại sắp xuất ngoại, không ít người xôn xao bày tỏ sự tiếc hận, thậm chí bắt đầu phỏng đoán xem hắn có phải là gặp trúng cảnh ngộ gì, nếu không hiện giờ sức ảnh hưởng đang lan tỏa mạnh mẽ, sao có thể không thừa thắng xông lên?
Chỉ có vị đạo diễn nổi danh kia cổ vũ hắn dũng cảm mà ra đi, đừng luyến tiếc khoảng thời gian hai ba năm này.
"Con người suốt cả cuộc đời này, đều là muốn trèo qua hết đỉnh núi này đến đỉnh núi khác." Đạo diễn nói, "Nhưng chỗ khác nhau giữa người với người cũng là ở đây, từ đây, mọi người đều leo núi, nhưng nếu như không phải cùng một đỉnh núi, phong cảnh bên kia núi làm sao có thể giống nhau được? Đừng để cho những người không bằng cậu chỉ đạo cậu phải làm như thế nào, cậu cứ ra đi học tập cho thật tốt, rèn luyện cho thật tốt, đến khi nào cậu trở về, tôi sẽ là đạo diễn đầu tiên mời cậu đóng phim."
"Nhất định." Diệp Hoài cười ha ha, nói đùa với đạo diễn, "Đến lúc đó ngài cũng giúp tôi trở thành nam chính xuất sắc nhất!"
"Không thành vấn đề." Đạo diễn nói, "Khi nào cậu trở về mình sẽ quay một bộ phim tranh giải Oscar!"
Tháng Năm, Diệp Hoài quả thật thuận lợi qua được vòng thi thứ hai, bắt đầu cuộc sống du học đầy căng thẳng.
Chương trình học diễn xuất ở bên đó vô cùng chặt chẽ, đã có những buổi dạy học ở trên lớp, lại còn phải tham gia công diễn tiết mục kịch.
Viên Tinh Châu vẫn đi theo đoàn phim ghi hình ở khắp nơi. Mấy tháng sau đóng máy, lại là một khắc cũng không được thanh nhàn -- một đống sự kiện không rõ vì sao lại đều bị nhét vào tháng Mười, tháng Mười Một.
Bộ phim 《Người Đại Diện Của Tôi 》 do Viên Tinh Châu diễn chính giành được bốn giải thưởng lớn của Giải Bách Hoa*, cậu phải cùng đoàn phim đến tham dự lễ trao giải với tư cách là nam chính, tiếp theo đó 《 Mê Thành 》 lại lọt vào danh sách đề cử cho Giải Phi Thiên**, cũng ghi danh cho cậu vào hạng mục "Nam phụ xuất sắc nhất", Viên Tinh Châu bước ra từ lễ trao giải này, lại giống như chuyển trường quay mà đến tiếp một lễ trao giải khác. Tháng Mười Một, cậu lại được bình chọn là nam ca sĩ được yêu thích nhất của bảng XX. Bắt đầu từ tháng Mười Hai là một loạt các sự kiện trọng thể.
*Giải Bách Hoa (百花奖): tương đương với giải Quả cầu vàng của Trung Quốc, là một trong ba giải thưởng điện ảnh danh giá và uy tín nhất của nền điện ảnh Trung Quốc, cùng với giải Kim Kê và giải Hoa Biểu.
**Giải Phi Thiên: là một lễ trao giải cho phim truyền hình lâu đời nhất của Trung Quốc.
...... Lúc sau chưa nghỉ ngơi được bao lâu, lại bị sắp xếp cho tham gia Xuân Vãn cùng với Chu Tuyền.
Đêm giao thừa, Viên Tinh Châu và Chu Tuyền chờ ở hậu trường từ sớm, Chu Tuyền đeo tai nghe chém gió với An Ninh, Viên Tinh Châu mở video call nói chuyện phiếm với Diệp Hoài.
Ở nước Anh lúc này đang là giữa trưa, thời tiết nắng đẹp hiếm có, người anh con dượng của Diệp Hoài lúc lắc qua lại ở bên cạnh, năn nỉ muốn đi ra ngoài quẩy tưng bừng cho đã, Diệp Hoài mắt điếc tai ngơ, chỉ chuyên tâm chờ chương trình phát sóng trực tiếp toàn cầu.
Viên Tinh Châu vẫn luôn cho rằng anh con dượng của Diệp Hoài là hình mẫu trưởng thành giống như Diệp Giang, ai ngờ có lần Diệp Hoài gọi video call, đối phương ló mặt vào ống kính chào hỏi, Viên Tinh Châu mới phát hiện đây là một "anh bé" đáng yêu*.
*nguyên văn: 小甜心, tiểu điềm tâm = sweetheart = cục cưng; nhưng tôi thích để "anh bé" đáng yêu:))
Hơn nữa ngoại hình đặc biệt giống tiểu thiên sứ ở trong《SKAM》 bản Pháp, quá quá quá ư là xinh đẹp......
"Mẹ của ổng là người Pháp." Diệp Hoài nói xong, thấy Viên Tinh Châu há miệng, đủ để nhét vào một quả trứng gà, tức khắc nổi đóa, "Không được nhìn ổng! Đệt, vắng nhà mấy ngày mà em đã lẳng lơ rồi! Đáng lẽ nên đeo cho em khóa trinh tiết!"
"Nhìn anh mà, vẫn luôn nhìn anh mà." Viên Tinh Châu nói, "Em yêu anh Hoài ca."
Diệp Hoài: "......"
Viên Tinh Châu mắt lấp lánh: "Anh tụi mình là độc thân sao?"
Diệp Hoài tức khắc trợn tròn mắt, nhưng rất nhanh sau đó, hắn lại nghĩ tới chuyện khác, tròng mắt đảo quanh.
"Ờm, chẳng mấy chốc là không phải nữa rồi." Diệp Hoài nói, "Chu Nguyệt Minh có phải là sắp qua đây? Tôi thấy hắn đăng vòng tròn bạn bè, mua giùm gì đấy."
Chu Nguyệt Minh đích thực sắp đi Châu Âu chơi, trên đường sẽ dừng chân ngắn hạn ở nước Anh vài ngày. Chỉ là ngay cả lớp trưởng cũng chạy không thoát được vận mệnh bị bạn bè bạn học nhờ vả mua đồ, trong đó không ít sản phẩm hắn không rõ, bất đắc dĩ đăng bài lên vòng tròn hỏi thăm.
Viên Tinh Châu đã xem qua, lúc này lại không dám hó hé.
Viên Tinh Châu: "Ủa, có sao? Khi nào?"
Diệp Hoài lườm cậu một cái.
"......" Viên Tinh Châu chớp chớp mắt, "Thôi mà, anh có kế hoạch gì rồi hả?"
"Em hỏi hắn xem," Diệp Hoài nói, "Em cũng không tính toán gửi gì đó qua đây cho tôi, để giải trừ nỗi khổ tương tư của tôi à?"
"Việc đấy thì đâu cần phiền toái người khác làm gì, em gửi chuyển phát nhanh cho anh...... Ấy?" Viên Tinh Châu đột nhiên phúc chí tâm linh*, kinh ngạc nói, "Anh trai của anh và cậu ấy? Hợp nhau sao?"
*phúc chí tâm linh: phúc đến thì lòng cũng sáng ra (khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn)
"Cái đó ai mà biết. Xét thấy hắn độc thân vất vả như vậy, cung cấp cho hắn một lựa chọn thôi mà." Diệp Hoài nói, "Hai người này không phải còn có một sở thích chung sao, lớp trưởng của em từng mở một blog mỹ thực đúng không, anh trai tôi là đầu bếp ba sao Michelin, một người có thể nấu một người sành ăn......"
Viên Tinh Châu cảm thấy khó bề tưởng tượng, thế nhưng thử nghĩ kỹ lại, hình như thật sự có thể!
Hai người giống như ông mai bà mối đam mê giới thiệu đối tượng cho người ta, bắt đầu minh thị ám thị* rằng bên cạnh mình có một người thành đạt ưu tú còn độc thân. Viên Tinh Châu đăng ảnh của tiểu thiên sứ ca ca lên vòng bạn bè, thiết lập quyền riêng tư một chút, chỉ có Chu Nguyệt Minh có thể thấy được. Diệp Hoài tìm ra được instagram của Chu Nguyệt Minh, bảo vị ca ca đáng yêu này theo dõi (follow).
*minh thị ám thị (明示暗示): vừa nói rõ ràng minh xác vừa bóng gió ám chỉ.
Hai người chuẩn bị cho việc này từ tháng Mười, đồng thời thu xếp cho hai bên đương sự gặp mặt thuận lời. Nhưng kể từ đó về sau Viên Tinh Châu vẫn luôn bận tối mắt tối mũi, đã quên theo sát tình hình.
Hiện tại vừa thấy anh bé lúc lắc qua lại trước màn ảnh, cậu mới nhớ tới vụ này.
"Căng thẳng à?" Diệp Hoài dí sát mặt lại, cách ống kính rất gần, nhìn Viên Tinh Châu một cách săm soi kỹ lưỡng, "Em có vẻ gầy đi."
Viên Tinh Châu tức khắc dở khóc dở cười, "Hôm qua tụi mình mới gọi video mà."
"Chính là gầy đi so với hôm qua." Diệp Hoài vẫn rất quả quyết, lại liếc nhìn, chu môi vào ống kính, "Hôn một cái."
"Mua," Viên Tinh Châu cười, vội vàng hỏi hắn, "Anh trai anh với lớp trưởng tiến triển thế nào rồi?"
"Thiết lập tình hữu nghị bền vững," Diệp Hoài nói, "Suốt ngày nhờ nhau mua giùm, mua dăm ba cái thứ đồ kỳ kỳ quái quái mà gửi tới gửi lui."
Viên Tinh Châu: "......"
Diệp Hoài: "Em ăn cơm chưa?"
"Em chẳng ăn được mấy, có cơm hộp, nhưng ăn không vào." Viên Tinh Châu cười, "Chờ lát nữa buổi biểu diễn kết thúc, em sẽ về nhà."
"Một mình em sao?"
"Vâng."
Tết Âm Lịch chính là thời điểm đoàn viên nhất náo nhiệt nhất, Viên Tinh Châu lại luôn cô độc một mình, độc lai độc vãng.
Diệp Hoài mím môi thành một đường thẳng, nhìn màn hình đầy xót xa.
"Bằng không......" Diệp Hoài biết Chu Nguyệt Minh ở Bắc Kinh, đám Lục Khương Ôn Đình cũng ở Bắc Kinh, chần chừ nói, "Em thử hỏi bọn họ xem có cùng nhau đón giao thừa không?"
Viên Tinh Châu kinh ngạc mà nhướng mày, thế rồi lại nhoẻn miệng cười.
"Không cần." Viên Tinh Châu cười, "Em có anh rồi mà."
Diệp Hoài rầu rĩ: "Nhưng tôi không ở bên cạnh em!"
"Vậy cũng đủ rồi." Viên Tinh Châu dịu dàng nhìn hắn, "Có anh là đủ rồi, bất kể anh ở đâu, em biết anh ở đó, vậy là đủ rồi."
Đông đi xuân tới, Viên Tinh Châu khi bước vào đầu năm mới, đưa ra một quyết định quan trọng.
Cậu tìm đến Lý Ngộ, chân tình cởi mở mà nói chuyện với nhau một lần.
Cuộc chiến nội bộ của Hoa Ngu đã có kết quả, có người rút lui, có người thua cuộc, có người được như ý nguyên.
Viên Tinh Châu từng vì Diệp Hoài mà mang lòng biết ơn đối với công ty, cũng nghĩ tới về sau tiếp tục hợp tác mười năm tám năm cũng không ngại. Nhưng chân tướng của sự thật quả thực khiến người ghê tởm, vì thế sau một hồi suy nghĩ cặn kẽ, cậu đưa ra đề nghị chấm dứt hợp đồng với công ty. Cậu biết lần này tất nhiên sẽ có phong ba, nhưng đau dài hạn không bằng đau ngắn hạn, hiện tại Diệp Hoài ở nước ngoài, cho dù xuất hiện tình huống như thế nào, ít nhất cũng sẽ không ảnh hưởng đến Diệp Hoài.
Quả nhiên, các quan chức cấp cao của Hoa Ngu rất bất ngờ đối với việc này, cố hết sức giữ cậu lại, nhưng Viên Tinh Châu đã quyết định rời đi, trong mấy lần đàm phán cùng công ty, hai bên đều tan rã trong không vui. Vì thế Hoa Ngu lại muốn chặt đứt mảng thương vụ của cậu, nhưng mà trước đó lúc gia hạn hợp đồng, Lý Ngộ không hề xem trọng cậu, điều khoản của hợp đồng mới là Lý Nguyên can dự vào quá trình soạn thảo, đối Viên Tinh Châu mà nói chẳng có bao nhiêu ràng buộc.
Hoa Ngu nhiều lắm là hạn chế ảnh hưởng của cậu trong hợp đồng điện ảnh và phim truyền hình, nhưng album của Viên Tinh Châu bán đắt như tôm tươi, lại là người được săn đón nồng nhiệt cho các chương trình ca nhạc và tuyển chọn tài năng, chỉ dựa vào Bối Tư Đĩa Nhạc vẫn có thể ăn no uống đủ.
Tình hình như thế lại kéo dài suốt một quãng thời gian, mãi cho đến ngày nọ, có người nặc danh tiết lộ tin nóng về một CP trứ danh trong giới giải trí là một mối quan hệ buôn bán, hai người là kết hôn giả, là một kế mà hồi trước ngôi sao trẻ Y nào đó dùng để duy trì nhiệt độ.
Bản tin nóng sử dụng họ tên viết tắt của Viên Tinh Châu và Diệp Hoài, mọi người vừa nhìn là biết. Mà lần này phần nội dung của tin nóng lại có lịch sử trò chuyện của staff trong công ty vào thời điểm đưa ra thông báo năm đó, nói hai người Viên Diệp không quen thân thế này thế nọ, lại bảo Viên Tinh Châu không xứng với Diệp Hoài thế nọ thế kia, thậm chí càm ràm Viên Tinh Châu sau khi làm mất đàn ghi-ta nóng giận với bọn họ.
Chín phần thật một phần giả, không có chứng cứ cho vụ bê bối bị che đậy năm đó, sự thật như thế nào phụ thuộc toàn bộ vào những lời thuận miệng nói ra của các staff.
Tin tức này vừa được tung ra ra, tự nhiên gây nên một đợt sóng to gió lớn.
Có người nghi ngờ chất vấn, nếu ảnh chụp màn hình này là thật, vậy ít nhất đã là lịch sử trò chuyện của năm sáu năm trước, các staff chẳng lẽ không đổi điện thoại di động mới sao, vẫn bảo tồn lịch sử trò chuyện hoàn chỉnh đến như vậy.
Cũng có người đào ra topic "Viên Tinh Châu kết hôn giả, CP Hoài Châu là CP giả" lúc trước, đồng thời lấy ra đoạn ghi hình phát sóng trực tiếp Diệp Hoài về nước năm đó, phân tích từng cái một.
Viên Tinh Châu biết việc này sẽ không dễ dàng ổn định trở lại, nếu cậu tùy tiện phủ nhận, công ty có lẽ còn có tay sau (có đường xoay sở), vì thế chỉ chuyên tâm mà viết nhạc, lại chung tay chuẩn bị album cùng với những người khác.
Nhưng mà điều khiến cho cậu không ngờ tới chính là, vào đúng ngày thứ ba lúc sự tình vừa diễn biến phức tạp lên, Diệp Hoài đăng Weibo.
Hôm ấy Viên Tinh Châu như thường lệ mở di động lên xem tin tức, lúc thấy được chính mình và Diệp Hoài nổ tung hot search, cho rằng công ty tung chiêu lớn, ai ngờ vừa bấm vào, liền thấy được video của Diệp Hoài.
Diệp Hoài vừa mới nghe xong một tiết bài giảng, đang cùng với các bạn học đi tham gia công diễn, vì thế mấy anh đẹp trai anh tuấn phi phàm ai nấy cầm sách cầm vở, vừa đi trên con đường rợp bóng cây xanh, vừa nhìn ống kính.
"Quao, mở