Trên sân thượng lồng lộn gió, Thiên Bình hiền hòa ngồi tựa lưng vào lan can. Cứ chốc chốc anh lại tủm tỉm cười một mình. Bỗng một giọng nói vang lên phá tan dòng suy nghĩ đó:
- Cậu có vẻ thích nơi này nhỉ?
Hóa ra là Nhân Mã. Thiên ình cười nhẹ còn Nhân Mã tiếp lời:
- Cậu và Song Tử thành một đôi rồi hả?
- Ừ! Cậu sẽ chúc mừng tớ chứ!
Thiên Bình nở nụ cười thật tươi, nụ cười này không biết đã đốn đổ bao nhiêu trái tim. Nhân Mã thở dài rồi nhếch mép cười, giọng nói của anh thật nặng nề:
- Sao? Chúc mừng ư? Tớ chưa bao giờ buông tay cô ấy và tớ sẽ không để cậu có được người con gái tớ yêu một cách dễ dàng như vậy!
Thiên Bình cứng họng, anh không biết nói gì cả. Nhân Mã nở một nụ cười đầy tự tin:
- Tớ sẽ tranh dành với cậu! Bằng một cách nào đó…
- Đó là sự ích kỉ? Chả lẽ cậu không muốn cô ấy hạnh phúc?
Thiên Bình đang rơi vào tìm cảnh mất cân bằng. Nhân Mã chỉ cười nhẹ và bỏ đi. Còn Thiên Bình tay vịn chặt vào lan can rồi trái tim của anh nhói lên một cái.
Bầu trời tối dần, Thiên Yết mở cửa bước vào căn nhà xập xệ của mình. Cô ngồi thụp xuống, ánh mắt thẫn thờ nhìn vào màu đen trước mắt. Nơi đây được bao trùm bởi một màu đen tối tăm, mọi người đã bị bỏ hoang rất lâu rồi. Mùi ẩm thấp sộc vào mũi của cô, người bình thường sẽ không thể chịu được cái mùi này. Thiên Yết nhấc từng bước chân vào phòng của mình, cô ngồi thụp xuống chiếc giường cũ kĩ của mình. Bỗng dưng cô lảm nhảm:
- Nhân Mã vẫn thích Song Tử sao? Mình hết hy vọng rồi sao?
Đầu vẫn còn ý nghĩ đó, cô thở dài:
- Chả lẽ lại cần Cự Giải làm quân cờ. Cự Giải à... ngàn lần xin lỗi tình yêu của cậu dành cho tớ.
Đầu cô điên dại trong suy nghĩ… Cô chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
…
Cơn gió cuối thu cười nhẹ với mọi người mà không phải với Sư Tử. Cô bất chợt gặp Kim Ngưu và Song Ngư. Cô nép vào góc xem. Kim Ngưu nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Song Ngư, anh mỉm cười nhẹ nhàng:
- Song Ngư