Song Ngư mở to đôi mắt nhìn lên trần nhà. Ánh mắt cô chất chứa một nỗi buồn không tên nào đó. Cô không rõ lòng mình đang nghĩ gì nữa. Cô đang trong trạng thái hỗn loạn thì một hơi thở phả nhẹ vào tai cô. Đôi lúc cánh tay ấy lại siết chặt vòng tay ôm eo cô trìu mến. Nhưng ánh mắt ấy vẫn nhắm nghiền.
Song Ngư quay sang rúc vào lồng ngực ấm áp của Kim Ngưu mỉm cười nhẹ. Đang nhắm mắt như muốn ngủ thêm một chút nữa thì Kim Ngưu lên tiếng:
- Bà xã ơi… Ông xã đói!
Song Ngư nghe vậy thì sững người hai giây rồi nhìn Kim Ngưu như muốn ăn tươi nuốt sống:
- Sao cơ? Cậu gọi ai là bà xã cơ?
Kim Ngưu “nép” mình dưới tấm chăn nhìn Song Ngư với một ánh mắt trẻ con:
- Bà xã bị mất trí à? Chúng mình kết hôn lâu rồi mà!
- Cậu hâm à? – Song Ngư trèo xuống giường vươn vai rồi quay lại nhìn Kim Ngưu đang giả vờ vô tội kia mà