Thiên Yết với Nhân Mã cứ đứng đó ngại ngùng nhìn nhau mà chả dám hé răng mở lời rủ đi về. Bỗng sau lưng vang lên giọng thân thuộc:
- Tôi vẫn được tranh Thiên Yết với cậu chứ Nhân Mã?
Cả hai giật mình quay lại khi nhận ra anh ta là Tử Minh. Lại là cái ánh mắt có phần điên dại làm họ sởn lạnh.
Thiên Yết nhăn mặt cắn môi:
- Anh muốn gì?
Tử Minh nhếch mép cười:
- Nói vui thôi!
Giọng nói ấy nghiêm túc và lạnh đến mức khiến Nhân Mã toát mồ hôi hột. Tử Minh hơi cau mày lại rồi thả lỏng mỉm cười:
- À! Đơn giản là vì tôi không muốn ích kỉ thêm nữa. Thiên Yết à… chuyện lần trước chỉ là đùa thôi!
Thiên Yết mặt mũi bỗng tối sầm lại, cô nhìn Tử Minh với một ánh mắt khác lạ. Tử Minh nín thở rồi nói tiếp:
- Gia đình của em vẫn còn sống. Họ đang ở một khu biệt thự. Bấy lâu nay… họ nhờ anh thử xem em còn giận họ vì đã giả vờ như mình không còn nữa không.
- Anh… nói sao? - Giọng Thiên Yết gần như lạc hẳn đi…
- Đây là địa chỉ nhà em! – Tử Minh đưa cho Thiên Yết một tờ giấy – Em đừng sống ở đó nữa. Về với ba mẹ em đi!
Thiên Yết không nói gì cả, người cô tê cứng lại và sắc mặt thì cũng kém hẳn đi. Tử Minh thì thầm điều gì đó vào tai Nhân Mã rồi anh đội mưa đi về.
Nhân Mã nhìn Thiên Yết rồi tâm trạng anh như đóng băng này. Một sức mạnh nào đó cho tiến lại gần cô, ôm lấy cô:
- Cậu…
- Tớ… vui quá Nhân Mã ạ! Tớ… vẫn còn có người thân. Nhưng sao họ lại!
Nhân Mã không nói gì cả. Từng giọt nước mắt mặn