Vòng thi cuối cùng của nhóm thể thao cuối cùng cũng chính thức được tiếng trống báo hiệu đến giờ. Cả bọn nhao nhao, nhốn nháo tìm chỗ ngồi hợp lý để nhìn Song Tử. Lắm fan hâm mộ của Song Tử cũng tỏ vẻ ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên Song Tử tham gia chạy.
Song Tử và mười bảy học sinh khác đứng vào vạch xuất phát. Thiên Bình mỉm cười hét to:
- Song Tử cố lên!
Song Tử quay lại mỉm cười rồi chuẩn bị tư thế sẵn sàng:
- Song Tử cố lên!
Bỗng nhiên dòng kí ức ngày hôm nào đó chợt ùa về chạy qua dòng suy nghĩ trong cô…
- Woaa!! – Tiếng hét lớn từ trên khán đài – Song Tử sắp về đến đích rồi! Song Tử cố lên!
Song Tử ngước ánh mắt của mình lên khán đài xem người đứng hét đó là ai. Cô bỗng lấy được sức mạnh, cô cố gắng chạy hết sức… nhưng đúng lúc đó…
*Huỵch!* Song Tử vấp ngã khi sắp chạm đến đích. Trong ánh mắt ngạc nhiên của rất nhiều người. Tiểu Bạch đứng trong sân:
- Trời ơi! Song Tử… chuyện gì đang sảy ra thế này!
Và cũng chính lúc này, trên khán đài là tiếng khóc nức nở của một đứa trẻ con:
- Tớ xin lỗi Song Tử… xin lỗi Song Tử.
Song Tử lúc đó bị chấn thương ở chân. Cô phải nằm viện một tháng trời. Và ngày cũng như ngày… Nhân Mã cũng mang bộ mặt hối lỗi và nức nở của mình đến xin lỗi Song Tử.
Tiếng còi chung cuộc bắt đầu vang lên phá tan dòng suy nghĩ của Song Tử. Cô giật mình lúc này đứng thẳng người dậy rồi mới nhận ra mọi người đã chạy. Song Tử lúc này mới cuối cuồng chạy đi.
Thiên Bình giật mình khi thấy khuôn mặt thẫn thờ của Song Tử:
- Có chuyện gì đã sảy ra?
Đúng lúc ấy sau lưng Thiên Bình xuất hiện tiếng nói của Nhân Mã:
- Đó là… do ngày xưa… lần chấn thương!
- Có chuyện gì đã sảy ra vậy?
- Lúc đó cô ấy nghe thấy tớ gọi cổ vũ thì quay mặt lên nhìn tớ thì đúng lúc đó có một kẻ chơi xấu cô ấy đã đá vào chân