Song Tử hét lên một lần nữa:
- SAO CẬU LẠI KHÔNG CHỌN CÁCH ĐI TÌM TỚ??
- Cậu theo dõi tớ à? – Thiên Bình lạnh lùng đáp! – Hay đây là một vở kịch của cậu và mọi người?
- Cậu thôi đi! – Nhân Mã hét vào mặt Thiên Bình.
- Nhân Mã à… cậu vẫn còn yêu Song Tử ư?
Thiên Yết từ đâu xuất hiện, chân tay cô run lên, khuôn mặt nhợt nhạt và mướt mải mồ hôi khiến Nhân Mã khẽ đau lòng. Mọi chuyện hình như rắc rối hơn rồi thì phải… Thiên Bình gục đầu vào vai Song Tử:
- Song Tử à… Tớ mệt mỏi quá! Mình chia tay nhé!
Cả thế giới của Song Tử cứ như sụp đổ vậy. Song Tử đứng im, đôi mắt của Song Tử cứ hờ hững nhìn bóng tối đang dần bao trùm nơi này.
Nhân Mã giật mình lùi bước về phía sau, anh chạy đến chỗ của Thiên Yết kéo tay cô và đi.
Song Tử nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Thiên Bình. Cô bỗng thấy lòng mình đau thắt lại:
- Tại sao cậu lại…? Tớ với cậu đã từng rất hạnh phúc mà… Mà chúng ta vẫn đang rất hạnh phúc mà?
- Tớ yêu cậu Song Tử à… Yêu cậu đến chết đi được? Cậu có biết không hả?
Hình như Thiên Bình đang khóc… Vì gì? Vì yêu hay vì đau… Sao cậu ấy lại khóc? Lạnh quá! – Dòng suy nghĩ vớ vẩn lại chạy qua đầu Song Tử. Cô ấy vẫn không nói