“A lô, Nhã Kỳ hả, hôm nay tôi có việc muốn ra ngoài một tí, cô có gì xong việc rồi thì tự chạy xe về trước đi nha, khi nào tôi về tôi sẽ gọi điện cho cô sau!”
Sau khi chuẩn bị tan ca, Lương Vĩnh Khang bất chợt nghĩ đến việc muốn ghé qua phòng ở của mình lúc trước một chút, cho nên mới bấm số gọi điện thông báo cho Trương Nhã Kỳ một tiếng.
Thế nhưng hắn vừa thông báo xong, liền nghe tiếng điện thoại kêu lên tút tút liên hồi.
Trong lúc nhất thời, Lương Vĩnh Khang có chút cười khổ, nói: “Cái con người này, thật là!”
Mặc dù trong lòng tương đối khó chịu, nhưng Lương Vĩnh Khang chỉ có thể âm thầm nói ở trong bụng, cũng không có cách nào phát tiết ra ngoài được.
Với lại, tính cách của Trương Nhã Kỳ vốn dĩ là như vậy, hắn muốn giận cũng giận không xong.
“Thôi được rồi, nếu cô ta không thèm để ý đến mình, vậy mình tự đi bộ để giải khuây vậy!”
Âm thầm nói ở trong lòng, Lương Vĩnh Khang liền thay đồng phục ra ngoài, rồi bắt đầu rong ruổi đi ra phía bờ biển.
Lúc này trời đã bắt đầu sẩm tối, người tắm biến cũng không có bao nhiêu.
Nhưng hàng quán hai bên đường thì đã dọn ra rất nhiều rồi.
Cuộc sống về đêm của Nha Trang thật sự không quá ồn ào, nhưng nó cũng có được sự độc đáo của riêng mình.
Lương Vĩnh Khang thả người nhìn theo sóng biển, nghe từng tiếng sóng vỗ rì rào bên tai, thỉnh thoảng lại cảm nhận được từng mùi vị mặn nồng của gió biển.
Hắn thật sự cảm thấy tâm hồn mình lúc này rất thanh bình.
Chỉ là, trong lúc Lương Vĩnh Khang còn đang ngây người ra nhìn cảh biển trước mặt, thì phía bên cạnh đã xuất hiện bảy, tám tên thanh niên, dáng vẻ hung dữ, bặm trợn, ánh mắt vô cùng bất thiện mà nhìn lấy hắn.
“Này, tên kia? Ai cho mày đứng ở đây ngắm biển hả? Mày không biết đây là chỗ của bọn tao hay sao?” Một tên thanh niên đầu đinh, trên hai cánh tay hiện đầy hình xăm, lớn tiếng nói.
Lương Vĩnh Khang lúc đầu đã chú ý đến bọn người này, hắn cũng không nghĩ là bọn họ lại đến tìm mình gây chuyện.
Cho nên lúc này, Lương Vĩnh Khang hơi nhìn về phía bọn chúng, nói: “Các anh nói nơi này là của các anh? Vậy cho tôi hỏi, các anh có giấy tờ gì không?”
“A, thằng này láo?! Mày không biết đại ca của bọn tao là ai sao?” Một tên đầu đinh khác, cũng hướng về phía Lương Vĩnh Khang quát tháo.
Nghe khẩu khí nói chuyện của bọn họ, Lương Vĩnh Khang liền biết đám người này là tới tìm mình gây sự, cho nên hắn cũng không có khách khí một chút nào, một bộ lơ đãng, nói: “Tôi không cần biết các anh là ai, chỗ này là chỗ công cộng, tôi muốn đứng đâu thì mặc tôi, có liên quan gì đến các anh?!”
“À, thằng này được! Mày cũng gan lì lắm! Nhưng tao là đại ca ở đây, nể tình mày không biết tao là ai.
Cho nên, chỉ cần mày lúc này ngoan ngoãn quỳ xuống, kêu tao hai tiếng đại ca, thì tao sẽ bỏ qua cho mày!” Tên đầu đinh xăm trổ sau một hồi kinh ngạc, liền cười khẩy, nói.
Thế nhưng Lương Vĩnh Khang lúc này lại làm bộ kinh ngạc, hô lên: “Chết thật, nơi công cộng mà ai lại để chó thả rông thế này, lỡ như bọn chúng ị ra đường hay cắn bậy thì làm sao?”
Đám thanh niên giang hồ sau khi nghe thấy lời này, sắc mặt liền tối sầm lại.
“Mẹ nó, thằng này dám chửi chúng ta là chó kìa đại ca!” Một tên thanh niên xăm trổ, dáng người hơi lùn tức giận chỉ tay về phía Lương Vĩnh Khang quát to.
“Cốp!”
“Thằng ngu này, mày nghĩ tao điếc rồi hay sao?” Thế nhưng tên đại ca cầm đầu nghe được lời này của đàn em càng tức giận hơn, không khỏi vung tay lên đánh trên đầu của hắn một cái.
Rồi sau đó, hắn mới trừng mắt, nhìn lấy Lương Vĩnh Khang, nói: “Chú em, có lẽ mày chưa biết biệt danh giang hồ của Ba Liền tao rồi phải không? Nếu vậy, tao sẽ cho chú em biết, ăn có thể ăn bậy, nhưng nói thì tuyệt đối không thể nói bậy được!”
Hắn vừa nói xong, liền quay mặt sang nhìn đám đàn em, nói: “Tụi bây, xông lên cho tao!”
Mấy tên đàn em vừa nghe lệnh, lập tức liền hung ác nhe răng, trợn mắt mà xông lên.
Thế nhưng, bọn hắn còn chưa kịp tới gần Lương Vĩnh Khang, thân hình đã liên tục bị đá bay ra ngoài.
Nhưng là, lá rụng mùa thu vậy.
Đến khi nhìn lại xung quanh, bên cạnh Lương Vĩnh Khang cũng chỉ còn lại duy nhất một mình tên đại ca cầm đầu mà thôi.
Hắn có cảm giác như vừa rồi mình mới hoa mắt, cho nên không khỏi đưa tay lên dụi mắt liên tục.
Đợi cho đến khi nhìn kỹ lại, vẫn chỉ thấy Lương Vĩnh Khang đang nhìn hắn cười cười, hắn không khỏi rùng mình lên, sau đó liền trực tiếp quỳ rạp xuống đất hô: “Đại ca, xin đại ca hãy tha cho em đi!”
Lương Vĩnh Khang cũng không nghĩ đến tên này lại nhát gan đến như vậy, hắn vừa rồi không phải còn rất hung hăng đấy ư, làm sao còn chưa bị ăn đòn mà đã quỳ luôn rồi?
“Nói, là ai sai tụi bây đến đây?” Lương Vĩnh Khang cảm thấy chuyện này cũng không phải là một việc tình cờ, vì vậy hắn đã tức giận nói.
Mà tên đại ca cầm đầu, lúc này cảm nhận được trên người Lương Vĩnh Khang có một luồng khí thế vô cùng âm lãnh, khiến cả người hắn đều phát run lên.
Trong lúc nhất thời, hắn thật sự là bị dọa sợ đến không nhẹ.
Chính vì thế, Lương Vĩnh Khang còn chưa mở miệng ra nói thêm câu nào, hắn đã trực tiếp dập đầu xuống khai báo: “Đại ca, để em nói, để em nói! Chuyện này đều là do tên Lý Trường Phong kia sai khiến, cho nên bọn em mới chạy tới đây mạo phạm đại ca.
Lời em nói hoàn toàn là sự thật, xin đại ca hãy tha cho em đi!”
Lương Vĩnh Khang đờ ngờ đến chuyện này rất có thể là liên quan đến tên Lý Trường Phong kia.
Nhưng sau khi chính thức nghe thấy lời này từ trong miệng của tên đại ca đầu đinh, hắn cũng nhịn không được