Lúc này ngồi ở phía tay lái phụ, là một thiếu nữa chừng mười tám, mười chín tuổi, khuôn mặt khả ái, xinh xắn, hai tay đang khoanh tròn ở trước ngực, nhìn lấy cảnh vật xung quanh.
Trông thấy cô gái này, Lương Vĩnh Khang tức thì không nhịn được mà nhìn chăm chú lên một hồi.
Thế nhưng ánh mắt của hắn, rất nhanh bị cô gái kia phát hiện ra, làm cho cô rất là khó chịu, lập tức hừ lên một tiếng, nói: “Chị Nhã Kỳ, hắn ta là ai vậy?”
Nghe giọng điệu xem thường này của cô gái, Lương Vĩnh Khang nhất thời nhịn không được, cũng quay sang nhìn Trương Nhã Kỳ hỏi: “Cô gái này là ai vậy?”
Trương Nhã Kỹ nhìn lấy hai người, sau đó làm ra giới thiệu: “Em ấy là em họ của tôi, tên là Khả Hân.
Còn người này là vệ sĩ của chị, tên là Vĩnh Khang!”
“Vệ sĩ? Chị Nhã Kỳ, chị làm sao lại có thể tuyển một người vệ sĩ như vậy được chứ? Chị không thấy vừa rồi ánh mắt của hắn nhìn em sao? Rõ ràng hắn là một tên dê sồm!” Em họ của Trương Nhã Kỳ sau khi nghe được giới thiệu về thân phận của Lương Vĩnh Khang, ngay lập tức liền tỏ ra thái độ bất mãn của mình.
Mà Lương Vĩnh Khang bị mắng như vậy, tất nhiên là không chịu được, nói ra: “Này cô, tôi dù sao cũng lớn tuổi hơn cô, cô làm ơn tôn trọng tôi một chút đi, được không?! Với lại, tôi đã làm gì cô, mà cô gọi tôi là dê sồm?”
Trong lòng Lương Vĩnh Khang lúc này thật sự rất buồn bực, hắn chỉ vừa nhìn có một chút, làm sao lại bị mắng thành dê sồm rồi? Lời này nếu như bị Trương Nhã Kỳ hiểu nhầm thì sao?
Đáng tiếc là, sau khi nhìn qua Trương Nhã Kỳ, hắn hoàn toàn không nhận thấy một chút biểu hiện khác thường nào trên mặt của cô, vẫn là một bộ lạnh lùng, khó gần như thế.
“Anh còn nói nữa sao? Anh đã nhìn chằm chằm vào ngực tôi, không phải là dê sồm thì là gì?” Mà lúc này, Khả Hân đã bắt đầu nổi giận mắng to.
Lương Vĩnh Khang nghe xong, cũng tức thì đáp lại: “Cái gì mà nhìn chằm chằm vào ngực cô? Cô có bị nhầm lẫn gì hay không hả? Tôi thấy một người lạ ngồi trong xe, chẳng lẽ tôi không được phép nhìn để kiểm tra một chút hay sao?”
“Kiểm tra, anh muốn kiểm tra gì ở trên người tôi? Anh rõ ràng là một tên già dê, bẩn thỉu.
Chị Nhã Kỳ, chị hãy đuổi hắn ta đi! Chị đừng để một tên khốn kiếp như hắn ở bên cạnh mình, cẩn thận có ngày hắn không kiềm được thú tính, lại làm ra cái chuyện tán tận lương tâm gì đấy!” Càng nói, miệng lưỡi mắng người của Khả Hân càng thêm lợi hại.
Mà Trương Nhã Kỳ sau một hồi nhìn thấy hai người liên tục đấu khẩu, cũng nhịn không được, lên tiếng nói: “Hai người thôi đi, nơi này là chỗ công cộng, hai người cãi nhau như vậy không sợ mất mặt sao?”
Trường Nhã Kỳ nói xong một hồi, lại nhìn về phía Lương Vĩnh Khang, nói tiếp: “Còn anh nữa, anh là người lớn, lại thích đôi co với đứa nhỏ như vậy làm gì? Anh cảm thấy như vậy là rất hay sao? Hết đánh nhau rồi lại đi gây sự, anh rốt cuộc là có biết mình đang làm cái gì hay không?”
Lương Vĩnh Khang bị mắng một trận, khóe môi không khỏi co giật một trận.
Thế nhưng đứng ở trước mặt của Trương Nhã Kỳ, hắn quả thật là không có một chút khí thế nào, chỉ có thể ủ rủ mà xoay mặt sang chỗ khác, biểu thị như mình không nghe thấy.
Trong khi đó, cô em họ của Trương Nhã Kỳ thì đầy mặt hớn hở, nhìn lấy cảnh tượng xấu hổ này của Lương Vĩnh Khang.
Qua một lúc sau, Trương Nhã Kỳ mới bước lên trên xe, nhìn lấy Lương Vĩnh Khang nói: “Anh còn đứng ngây ra đó làm gì nữa? Mau lái xe đi, tôi muốn đến trường đại học Nha Trang tham gia lễ hội!”
Lương Vĩnh Khang cũng không nghĩ đến, Trương Nhã Kỳ đến đây tìm mình, hóa ra là muốn mình hộ tống đến dự lễ hội.
Thế nhưng, hắn hiện tại đang lmà vai trò vệ sĩ cho cô, cho nên cũng không thể nói thêm cái gì.
Chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi lên xe, chở hai người đến trường đại học.
Cũng không tốn bao nhiều thời gian, Lương Vĩnh Khang đã đem xe lái đến trước cửa trường học.
Mà lúc này, cảnh tượng trong trường học thật sự rất náo nhiệt, người ra kẻ vào đều tấp nập không ngừng, cùng với tiếng nhạc xập xình không ngớt vọng ở bên tai.
“Đến rồi!: Lương Vĩnh Khang cố tỏ ra mình là một vệ sĩ chuyên nghiệp, cho nên sau khi đến trường học, hắn liền bước xuống xe, đem cửa xe mở ra, rồi hướng về phía hai cô gái ngồi trong xe nói.
Mà Trương Nhã Kỳ sau khi đi xuống, mới chỉ tay về phía Khả Hân nói: “Hôm nay trong trường có lễ kỷ niệm, người tương đối đông.
Nhiệm vụ của anh là bảo vệ an toàn cho em gái tôi!”
Nghe Trương Nhã Kỳ nói như vậy, cô em họ Khả Hân không khỏi hừ lạnh lên một tiếng, nói: “Chị Nhã Kỳ, em thấy bên trong lễ hội này hoàn toàn không có nguy hiểm gì, người nguy hiểm nhất chính là anh ta mới đúng!”
Lương Vĩnh Khang cũng không ngờ đến, Trương Nhã Kỳ lại giao nhiệm vụ này cho hắn làm.
Thế nhưng hắn còn chưa kịp nói gì, đã bị cô em họ Khả Hân này mắng cho một trận, nhất thời cũng khó chịu, nói ra: “Nếu không phải là tôi nể mặt chị cô, tôi còn lâu mới quan tâm đến sự an toàn của cô!”
“Anh nghĩ tôi cần anh chắc?!” Khả Hân nghe Lương Vĩnh Khang nói như vậy, liền trừng lớn hai mắt lên mà nhìn hắn.
Thấy hai người này lại chuẩn bị đấu khẩu với nhau, Trương Nhã Kỳ không khỏi lên tiếng nhắc nhở một câu: “Nơi này đông người, phức tạp.
Hai người có muốn gây sự, thì cũng để về nhà rồi gây sự đi, đừng có làm tôi mất mặt ở chỗ này!”
“Ai, ai muốn gây sự với hắn chứ? Rõ ràng là hắn khiêu khích em trước chứ bộ, chị không thấy hay sao?” Khả Hân rất nhanh mở miệng lên tiếng biện bạch cho chính mình.
Còn Lương Vĩnh Khang thì làm bộ như không thèm để ý, tùy tiện khoác tay đứng ở bên cạnh hai người.
Thế nhưng lúc này, sự xuất hiện của nhóm người Trương Nhã Kỳ đã gây ra sự chú ý của không ít người.
Nhất là khi những người ở đây nhìn thấy