Hai Nổ cùng với Ba Liền vốn dĩ là hai tay đàn em rất có máu mặt dưới trướng của đại ca Lôi Báo, một trùm giang hồ khét tiếng ở đất Nha Trang.
Vốn dĩ sau khi nghe được tin Ba Liền bị người ta đánh, rồi bị bắt vào đồn công an, Lôi Bảo đã rất là tức giận.
Sau đó hắn liền cho đàn em rải ra đi tìm tung tích của Lương Vĩnh Khang.
Cho nên lúc này nhìn thấy tụi đàn em bên dưới lười biếng không chịu làm việc, Hai Nổ nhất thời nổi nóng.
Dù sao đám đàn em này cũng có không ít tay chân của hắn, lỡ như để cho Lôi Báo thấy được người bên dưới của hắn không chịu làm việc đàng hoàng, như vậy không phải là sẽ khiến cho đại ca Lôi Báo đối với hắn hạ bớt tín nhiệm sao.
“Anh Hai, chuyện này không phải là do chúng em lười biếng! Vừa rồi là bọn em đụng phải tên kia, em còn bị hắn đánh cho một trận.
Nếu như không phải chúng em nhanh chân chạy thoát, muốn về đây báo tin cho mấy anh, chúng em dù có đánh không lại cũng muốn liều mạng một phen rồi!” Tên thanh niên đầu đinh kịp thời phản ứng, vội vàng hướng về phía Hai Nổ nói ra.
Mà đám lưu manh đi theo hắn cũng rất thức thời, lập tức mở miệng ra hùa theo.
Hai Nổ nghe thấy vậy, không khỏi trừng to mắt lên nói: “Mẹ nó, nếu đã tìm thấy tung tích của thằng khốn đó rồi, làm sao chúng bây còn đứng đây, không chịu chạy về báo cho đại ca một tiếng?!”
Thấy Hai Nổ lại chuẩn bị nổi nóng, đám lưu manh liền sợ đến vãi cả mồ hôi hột.
Mà lúc này, Lôi Báo đang đứng ở bên cạnh đó, rốt cuộc cũng mở miệng lên tiếng: “Được rồi, đừng hù tụi nó nữa, để cho tụi nó dẫn đường cho tao đi gặp thằng đã đánh Ba Liền đi!”
“Dạ, thưa đại ca!” Hai Nổ mới vừa rồi còn hung hăng càn quấy, lúc này nghe thấy Lôi Báo lên tiếng, lập tức cúi đầu cung kính nói.
Sau đó, hắn mới nhìn về phía đám lưu manh lớn giọng nói: “Tụi bây còn đứng ngây ra đó làm gì nữa? Còn không mau dẫn đường!”
Mấy tên lưu manh lúc này rất là thức thời, vội cúi đầu chạy lên phía trước, dẫn theo đám người Lôi Báo đi đến chỗ đậu xe của Lương Vĩnh Khang.
Mà lúc này, sau một hồi đuổi đám lưu manh kia chạy đi, Lương Vĩnh Khang mới nhìn về phía Trương Nhã Kỳ, nói: “Vừa rồi không có hù đến cô đấy chứ?”
Nhưng bộ mặt của Trương Nhã Kỳ lúc này lại vô cùng lạnh nhạt, cô vừa trèo lên trên ô tô ngồi xuống, vừa hướng về phía Lương Vĩnh Khang, nói: “Đi thôi, tôi bây giờ muốn trở về nhà!”
Lương Vĩnh Khang cũng không biết phải nói như thế nào cho phải, chỉ có thể bất đắc dĩ gật gật đầu mà theo sau ngồi xuống, để cho Lê Khả Hân đánh xe rời khỏi chỗ này.
Thế nhưng chiếc xe còn chưa kịp lăn bánh, từ đằng xa đã có một tiếng quát lớn: “Đứng lại đó!”
Sau đó là một đám côn đồ chạy nhanh tới đem chiếc xe của ba người vây quanh lại.
Lương Vĩnh Khang lúc này không khỏi nhíu mày lại, mà Lê Khả Hân thì đã bị dọa cho chết khiếp.
Hiện tại chỉ có một mình Trương Nhã Kỳ là bình đạm như thường, Lương Vĩnh Khang cũng không biết rốt cuộc là cô thật sự không sợ, hay là khuôn mặt của cô không có được thứ cảm xúc như thế.
Nhưng nói gì thì nói, Lương Vĩnh Khang lúc này cũng không thể ngồi yên trên xe được, hắn chỉ có thế chậm rãi đẩy cửa xe đi xuống, nhìn lấy một đám côn đồ đang vây quanh mình.
“Mày là người đã đánh đàn em của tao?” Khi Lương Vĩnh Khang vừa bước xuống xe, liền có một giọng nói khàn khàn vọng ở bên tai.
Lúc này, Lương Vĩnh Khang mới chú ý tới, người đang đứng nói chuyện với mình là một gã đàn ông bặm trợn, trên khuôn mặt có một vết sẹo lớn do đao cắt.
Hắn nhất thời có chút hiếu kỳ đánh giá người này một phen, sau đó mới mở miệng, nói: “Đàn em của anh là ai? Tôi có quen biết các anh sao?”
Hai Nổ đang đứng ở phía sau Lôi Báo, nghe ngữ điệu nói chuyện này của Lương Vĩnh Khang, liền tức giận gầm lên một tiếng: “A, cái thằng ch* này, mày muốn chết có phải không?”
Hai Nổ là người nóng tính, hắn vừa gầm lên một tiếng, liền đã vung tay đấm tới trước mặt Lương Vĩnh Khang.
Mà Lương Vĩnh Khang vẫn làm bộ như không thấy, chỉ im lặng đứng ngây ra một chỗ, giống như là một tên ngốc chờ bị đánh đòn vậy.
Trương Nhã Kỳ ngồi ở trong xe, hai hàng lông mày không khỏi nhíu chặt.
Mà Hai Nổ thấy Lương Vĩnh Khang không tránh không né một quyền của mình, hắn càng thêm cười lớn tiếng, miệng đầy vẻ khinh miệt: “Chỉ là một thằng oắt con mà thôi!”
Thế nhưng sau một giây, nụ cười khinh miệt trên mặt của hắn liền cứng đờ lại, mà động tác ra quyền của hắn lúc này cũng bị dừng ở nửa chừng.
Không, phải nói đúng hơn là nắm đấm của hắn đã bị bàn tay của Lương Vĩnh Khang chặn lại mới đúng.
Tất cả mọi người ở đây đều ngây ra như phỗng, nhất là Hai Nổ, tuy thường ngày nhìn hắn nóng tính như vậy, nhưng đánh đấm quả thật là rất có nghề.
Với lại, một quyền vừa rồi của hắn không phải là nhẹ, thế nhưng hắn cũng không rõ vì cái gì, nắm đấm của mình lại bị người thanh niên trước mặt chặn lại dễ dàng như vậy.
Nhất là, động tác ra tay của người này thật sự quá nhanh, hắn cũng không biết là Lương Vĩnh Khang đã chặn đòn của mình như thế nào.
Đến lúc này, Lôi Báo cũng khẽ nhíu nhíu mày.
Thật tình lúc vừa rồi hắn cũng không thấy Lương Vĩnh Khang chuyển động thân hình, mà cánh tay từ lúc nào xuất hiện ở trước mặt để ngăn chặn nắm đấm của Hai Nổ cũng không rõ ràng.
“Dường như đám người các anh rất không thích dùng đến lời nói thì phải? Mỗi lần gặp mặt các anh, tôi đều phải dùng đến nắm đấm để nói chuyện là làm như thế nào? Chẳng lẽ từ nhỏ ba má các anh không dạy cho các anh môt chút lịch sự nào sao?” Lương Vĩnh Khang vừa nắm chặt lấy nắm đấm của Hai Nổ, vừa nhìn lấy đám côn đồ nhíu mày, nói.
“Mày… mày… thằng khốn, mày có giỏi thì