“Kết hôn?!”
Ngay sau khi đi vào ủy ban nhân dân phường, Trương Nhã Kỳ đã nói với Lương Vĩnh Khang như vậy.
Hắn lúc này cảm giác như đầu óc của mình không có đủ dùng, ánh mắt vẫn còn ngơ ngác mà nhìn lấy Trương Nhã Kỹ.
“Ừm, còn đây là hợp đồng hôn nhân, anh xem xong rồi ký tên vào đi!” Trương Nhã Kỳ vẫn một bộ lạnh băng đem hợp đồng giao cho Lương Vĩnh Khang, nói.
Lúc này trên tay Lương Vĩnh Khang đã cầm theo hợp đồng, nhưng hắn vẫn có cảm giác như mình còn chưa kịp tỉnh ngủ.
“Rốt cuộc chuyện này là thế nào?!” Lương Vĩnh Khang rất muốn biết được ý đồ thật sự từ trên người của nàng.
Hắn tuy lúc bình thường bộ dáng rất không đứng đắn, nhưng dù sao cũng là một thằng đàn ông chân đội trời, đầu đạp đất, làm sao có thể để một người phụ nữ nói hắn kết hôn là kết hôn được?
“Thế nào? Anh không muốn?!” Ánh mắt băng lãnh của Trương Nhã Kỳ lần nữa nhìn về phía hắn.
Không hiểu sao cứ mỗi lần nhìn thấy ánh mắt này của nàng, hắn có cảm giác như mình không thể tách rời ra được.
Cho nên lúc này hắn liền gật đầu như búa bổ, nói: “Muốn, đương nhiên là muốn rồi!”
Trương Nhã Kỳ nhìn thấy Lương Vĩnh Khang nhanh chóng đặt bút xuống ký tên vào trong bản hợp đồng, trong lòng nàng mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Kỳ thật nàng cũng có rất nhiều áp lực.
Sở dĩ nàng chọn Lương Vĩnh Khang làm tờ hợp đồng hôn nhân này, thứ nhất là vì thân thế của hắn rất trong sạch, lại còn là một quân nhân xuất ngũ, lý lịch cực kỳ tốt.
Với lại, thật sự mà nói, khuôn mặt của Lương Vĩnh Khang còn rất điển trai.
Đợi đến khi toàn bộ thủ tục làm xong hết, Trương Nhã Kỳ mới đem Lương Vĩnh Khang chở thẳng về tới nhà.
Đến lúc này, Lương Vĩnh Khang vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu hết tất cả những chuyện vừa mới xảy ra với mình.
Hắn cứ ngồi thừ trên giường, cầm lấy bộ hợp đồng trên tay, mà không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì?
“Đây là cái quỷ gì vậy? Vì sao lúc đó mình lại ký vào hợp đồng kia chứ?! Trời ạ, cuộc sống độc thân của mình còn chưa có hưởng thụ hết, lại phải kết hôn rồi sao?”
Trong đầu Lương Vĩnh Khang lúc này rất là hỗn loạn, hắn cũng không hiểu vì sao mình lại dễ dàng đồng ý như vậy.
Rõ ràng hắn không có ý định kết hôn trước tuổi ba mươi, với lại chuyện hôn nhân lần này, hắn hoàn toàn không có một chút chủ động nào.
Đây rõ ràng là một bản hợp đồng hôn nhân, đơn giản mà nói, hắn với nàng chỉ đơn thuần là vợ chồng trên giấy tờ mà thôi.
Trong quy định của hợp đồng đã nói rất rõ ràng, ở trước mặt gia đình hắn sẽ là chồng của nàng, còn khi hai người ở riêng, thì giường ai nấy ngủ, chỗ ai nấy ở, tuyệt đối không được làm phiền gì nhau.
Với lại, nàng còn có một đứa con gái riêng tên là Trương Thiên Kim, năm nay chỉ mới một tuổi rưỡi.
Tuy rằng không biết vì lý do gì mà nàng lại có con riêng với người khác, nhưng vừa nghĩ đến việc nàng đã cùng một gã đàn ông nào đó chung đụng với nhau, trong lòng của hắn thật sự là không hề thoải mái chút nào.
Thế nhưng hắn cũng biết, việc này mình không thể thay đổi được gì.
Trong lòng âm thầm nghĩ ngợi một hồi, Lương Vĩnh Khang liền lắc đầu, đem những suy nghĩ tiêu cực kia hất văng ra khỏi người.
Sau đó hắn lại đứng lên, bắt đầu đạp xe đi ra ngoài.
Hôm nay là ngày định kỳ hàng tháng hắn phải gửi tiền về nhà, cho nên vừa lúc có được một khoản tiền từ Trương Nhã Kỳ gửi tới, hắn cũng muốn gửi về luôn.
Dù sao một trăm triệu này đối với nàng mà nói thì chẳng có nghĩa lý gì, nhưng với hắn thì đó cũng là một con số lớn.
Với lại, hắn cảm thấy mình đem tuổi thanh xuân bán cho nàng, cũng nên kiếm chút lợi nhuận mới phải?!
Cho nên lúc đến ngân hàng, Lương Vĩnh Khang liền đem toàn bộ số tiền mà Trương Nhã Kỳ cho hắn, đều gửi đi về nhà.
Mà hôm nay là ngày đầu tuần, cho nên người đến giao dịch khá đông.
Chính vì vậy, Lương Vĩnh Khang sau khi điền xong đầy đủ thông tin, liền bắt đầu ngồi trên băng ghế chờ đợi.
Mà ở hàng ghế bên cạnh, Lương Vĩnh Khang nhìn thấy cũng có mấy người cũng đang ngồi đội.
Gồm có hai người đàn ông và một người phụ nữ.
Nhìn người phụ nữ này dáng người thon gọn, nhẹ nhàng, chắc hẳn là một người trẻ tuổi, tầm cỡ hai mươi ba, hai mươi bốn gì đó.
Nhưng vì cô ta mang theo kín râm và bịt kín khẩu trang, cho nên Lương Vĩnh Khang cũng không nhìn rõ khuôn mặt của cô ta như thế nào.
Chỉ có điều, hai gã đàn ông ngồi ở bên cạnh của cô gái này, ấy vậy mà cũng đeo lên khẩu trang, dùng kính đen.
Một bộ thần thần bí bí, hết ngó sang đông lại ngó sang tây.
Không rõ là vì cái gì, Lương Vĩnh Khang cảm giác hai người này có chút không được bình thường.
Nhưng mà nơi này đông người như vậy, lâu lâu xuất hiện vài người không được bình thường như thế này cũng không tính là hiếm.
Cho nên Lương Vĩnh Khang rất thoải mái mà ngồi tựa lưng trên băng ghế, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, suy nghĩ về phần định hướng tương lai của mình.
Không đến nửa tiếng sau, âm thanh của nhân viên giao dịch trong ngân hàng vang lên.
Lương Vĩnh Khang nghe đến tên mình, liền đứng bật dậy, chuẩn bị tiến hành giao dịch.
Thế nhưng chính vào lúc này, hai gã đàn ông bịt mặt ngồi trên băng ghế chờ, đột nhiên đứng bật dây hô to: “Cướp đây! Chúng tao là cướp đây! Toàn bộ đều giơ tay ra sau đầu, rồi ngồi xuống đất! Đứa nào dám nhúc nhích, cẩn thận tao bắn nát sọ!”
Nhìn thấy hai gã đàn ông bịt mặt trên tay lăm le khẩu súng, còn nói ra những lời hung ác như vậy, cô gái ngồi ngay bên cạnh đã sợ đến hết hồn, trong lúc nhất thời, nàng chỉ kịp thét lên một tiếng, sau đó liền đổ nhào xuống đất.
May là lúc này Lương Vĩnh Khang chỉ vừa mới dứng dậy, còn chưa kịp đi đến quầy giao dịch.
Cho nên khi nhìn thấy một màn, Lương Vĩnh Khang hoàn toàn không hề do dự một chút nào, liền đem cô gái kéo vào trong ngực, đem nàng bảo hộ lấy.
May là cô gái này chỉ vì hoảng sợ nên tạm thời ngất đi, cũng không thật sự có nguy hiểm gì.
Thế nhưng hai tên cướp nghe thấy tiếng kêu la này của nàng, liền quay đầu lại gằng giọng nói: “Kêu cái gì? Có tin là tao bắn nát sọ tụi mày hay không?”
Lương Vĩnh Khang nhất thời hơi nhíu mày lại, nhưng rồi hắn cũng thở ra một hơi nói: “Các anh muốn làm gì thì làm đi, chúng tôi cũng chỉ đến đây gửi chút tiền