Thông qua một hồi bắt mạch, Lương Vĩnh Khang rốt cuộc lên tiếng, nói: “Có phải dạo gần đây chú bị cảm lạnh kéo dài không bớt, vào lúc trời tối và gần sáng ho rất nhiều, nhất là lúc làm việc nặng hay trời trở lạnh, liền ho liên tục không dứt đúng không?”
Vừa mới nghe Lương Vĩnh Khang nói ra những lời này, cha của Lê Khả Hân hơi có chút giật minh, nhưng rồi sau đó ông ta liền trở nên bình thường.
Vì dù sao ông ta bệnh suyễn nhiều năm như vậy, chỉ cần là người có tâm điều tra qua, liền có thể đoán ra được ngay.
Thế nhưng Lê Khả Hân thì lại khác, cô có thể chắc chắn rằng, Lương Vĩnh Khang hoàn toàn không biết về bệnh tình của cha mình.
Cho nên vừa rồi chỉ là thông qua bắt mạch, Lương Vĩnh Khang đã có thể nói rõ ra như vậy.
Điều này chứng tỏ, y thuật của Lương Vĩnh Khang hoàn toàn không phải tầm thường.
Lúc này, ánh mắt của cô khi nhìn về phía Lương Vĩnh Khang càng thêm bội phục không ngừng.
Mà Lương Vĩnh Khang sau khi chẩn đoán bệnh tình của Lê Hữu Ngạn xong, hắn liền chậm rãi nói: “Với tình hình sức khỏe và bệnh tình hiện nay của chú, chỉ cần thông qua một lần châm cứu, cùng với uống thuốc vài lần, liền có thể trị dứt điểm ngay.
Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này, chú cần nên tránh ăn các loại đồ ăn đông lạnh và đồ chua.
Như vậy thì sức khỏe của chú mới có thể nhanh hồi phục được!”
Cả hai cha con Lê Khả Hân lúc này đều ngớ người ra, không nghĩ đến Lương Vĩnh Khang lại dám nói mạnh miệng như vậy.
“Anh không phải là đang nói đùa đấy chứ? Cha tôi bệnh suyễn đã nhiều năm rồi, đi khắp các thầy thuốc đông và tây y, thậm chí kể cả châm cứu, bấm huyệt, cũng chưa từng có ai chữa được khỏi bệnh cho cha tôi.
Anh nói là chỉ cần châm cứu một lần, cùng với uống vài thang thuốc thì sẽ hết thật sự ư?” Lời này của Lê Khả Hân không phải là đang nghi ngờ khả năng chữa bệnh của Lương Vĩnh Khang, mà cô đang lo lắng có phải vì chuyện trước đây giữa hai người, Lương Vĩnh Khang mới cố tình nói ra như vậy hay không.
“Cô yên tâm đi, tôi đã nói chữa khỏi thì nhất định sẽ chữa khỏi.
Nếu không, đến chừng đó cô có thể tìm tôi tới tính sổ là được, dù sao tôi cũng không có chạy mất đâu mà cô lo!” Lương Vĩnh Khang rất là bình thản đáp, dường như hoàn toàn không để mấy lời này của Lê Khả Hân vào lòng một chút nào.
Còn cha của cô thì lúc này hơi ho khân một tiếng, rồi nhíu mày nói: “Khụ khụ, anh bạn trẻ, tôi không phải là không tin vào tài năng của anh, nhưng những lời vừa rồi anh nói, có phải là quá mức khoe khoang rồi không? Tôi bị bệnh gần mấy chục năm, trải qua hết tây rồi đến đông y, cũng không có cách nào chữa khỏi.
Vậy mà cậu dám nói, chỉ cần châm cứu rồi bốc vài thang thuốc là có thể chữa khỏi, lời như vậy nói ra, quả đúng là đủ ngông cuồng!”
Nghe xong mấy lời này, Lương Vĩnh Khang vẫn một bộ điềm tĩnh, cười nhạt: “Cháu có phải là ngông cuồng hay không, thì chú cứ nhìn rỗi hẵng nói.
Chỉ cần là cháu nói chữa khỏi, thì ắt là chữa khỏi.
Còn khi cháu không có nắm chắc, thì cháu cũng sẽ không dám nói ra những lời như thế này!”
“Được, vậy tôi cũng muốn nhìn xem, lời cậu nói là thật hay giả.
Và tôi cũng muốn biết, y thuật của cậu có lợi hại như lời cậu nói hay không?” Đến lúc này rồi, ông ta cũng không muốn nhiều lời nữa, trực tiếp để cho Lương Vĩnh Khang là một cách trả lời chính xác nhất.
Lương Vĩnh Khang đương nhiên không hề cảm thấy phật lòng chút nào.
Dù sao nói về mặt tuổi tác, hắn thật sự còn rất trẻ.
Nếu như cách đây vào mấy năm trước, hắn cũng không có tự tin đến như bây giờ.
Tất cả tài nghệ của hắn hôm nay, đều là do may mắn gặp được sư phụ thần bí của mình truyền thụ cho.
Cho nên lúc này, Lương Vĩnh Khang nhanh chóng đem theo túi kim châm đặt ở trên bàn, rồi nhìn hai cha con Lê Khả Hân, nói: “Bây giờ cháu sẽ tiến hành châm cứu cho chú, chỉ cần chú thả lỏng người ra, rồi cởi trần là được.
Thời gian châm cứu cũng không tốn bao nhiêu thời gian, nhưng trong quá trình này tuyệt đối không được có ai làm phiền, nếu không sẽ rất dễ xảy ra sơ sót!”
“Anh yên tâm đi, trong nhà tôi ngoài tôi và ba tôi ra, cũng chẳng còn có ai khác nữa đâu! Tôi sẽ canh chừng cho anh và ba tôi trị bệnh!” Lê Khả Hân đứng ở một bên khấp khỏi nói.
Trong lòng cô lúc này thật sự rất hy vọng, Lương Vĩnh Khang có thể dùng đến y thuật chữa tốt cho bệnh tình của cha mình.
Dù sao nhiều năm như vậy, lúc nào cũng nhìn thấy cảnh cha mình ho suốt ngày không dứt, thật sự làm cho một đứa con gái như cô không khỏi cảm thấy đau lòng vô cùng.
Mà cha của cô thì lúc này cũng không có ý kiến gì khác, chỉ im lặng đem áo ngoài cởi ra ngoài, sau đó quay lưng về phía Lương Vĩnh Khang, nói: “Cậu cứ tiến hầnh đi, chỉ cần lần này cậu có thể giúp tôi trị được dứt bệnh, tôi nhất định sẽ hậu tạ cho cạua thỏa đáng!”
Lương Vĩnh Khang khẽ lắc đầu, nói: “Chuyện đó thì nói sau đi, bây giờ cháu muốn tiến hành châm cứu, chú nên thả lỏng người ra, đừng có động đậy là được!”
Nói xong, Lương Vĩnh Khang liền lấy ra kim châm, rồi hai mắt hơi nhắm nghiền lại một chút.
Đợi cho đến lúc lần nữa mở mắt ra, ánh mắt của hắn trở nên sắc bén dị thường.
Mà những cây kim châm ở trên tay hắn, giống như hoa rơi nước chảy vậy, nhanh chóng đem các huyệt đạo ở trên người của Lê Hữu Ngạn cấm xuống.
Không đến một phút, toàn bộ mười tám cây kim châm ở trên tay của Lương Vĩnh Khang đã cấm ở trên người của Lê Hữu Ngạn.
Mà toàn thân của Lương Vĩnh Khang lúc này đều tuôn ra mồ hôi như suối đổ.
Sau khi làm xong hết thảy, hắn mới đưa tay lên lau các vệt mồ hôi trên trán, rồi nhìn về phía Lê Khả Hân, nói: “Mang đến cho tôi một ít nước ấm và một cái khăn sạch.
Chỉ cần chờ thêm mười phút nữa, đợi cho các huyệt vị ở trên người của cha cô đả thông hoàn toàn, tôi có thể tiến hành rút châm ra được rồi!”
Lê Khả Hân lúc này mới giật mình đứng thẳng dậy, khẽ nhìn Lương Vĩnh Khang một cái, rồi gật đầu nói: “Tôi… tôi sẽ đi chuẩn bị ngay!”
Thật tình một màn chữa bệnh vừa rồi của Lương Vĩnh Khang, đã dọa cho cô sợ không nhẹ.
Tuy nói, quá trình châm cứu chỉ diễn ra trong vòng một phút, nhưng từ tốc độ, cùng với độ tinh chuẩn mà