Buổi tối, vào lúc 19 giờ 00 phút.
Lương Vĩnh Khang đúng giờ, ngồi trên chiếc xe cũ kỹ do Trương Nhã Kỳ đưa cho, lái đến trước cửa khách sạn Sheraton.
Một tòa cao ốc năm sao vô cùng sang trọng, tọa lạc ở trên đường Nguyễn Chánh, gần với trục đường Trần Phú nằm sát với bãi biển Nha Trang.
Sau khi Trương Vĩnh Khang vừa bước xuống xe, các nhân viên khách sạn đều vô cùng kinh ngạc mà nhìn lấy hắn.
Bởi vì cách ăn mặc của Lương Vĩnh Khang thật sự là rất tùy tiện, chỉ vận một cái áo sơ mi ngắn tay, cùng với một cái quần tây đen vô cùng đơn giản, hoàn toàn không có khí chất của một gã nhà giàu chút nào.
Tuy rằng hắn lái xe ô tô đi đến, nhưng so với những chiếc xế hộp sang trọng của các vị khách thường hay lui tới ở đây, thì quả thật là rách nát không thể nào sánh được.
Thế nhưng các nhân viên của khách sạn này cũng rất thức thời, bọn họ chỉ thoáng ngạc nhiên một chút, liền đi tới chào hỏi Lương Vĩnh Khang vài câu.
Biết là Lương Vĩnh Khang đã có hẹn từ trước, bọn họ mới gật gù, đem hắn dẫn vào bên trong tòa nhà.
Trong một gian phòng riêng đã được Lý Thu Hà bao trọn, trên bàn ăn theo phong cách phương Tây lịch sự và tao nhã.
Lý Thu Hà vừa nhìn đồng hồ, vừa nhìn vào các món ăn trên bàn.
Bởi vì trước khi đến đây, Lương Vĩnh Khang đã có gọi điện thông báo trước, cho nên cô mới gọi sẵn thức ăn để chờ hắn.
Mà Lương Vĩnh Khang đối với việc sử dụng giờ giấc thật sự rất nghiêm túc, chỉ chờ đợi chưa đầy một phút, thân ảnh của hắn đã chậm rãi đi tới.
Hắn vừa cười, vừa hướng về phía cô nói: “Xin lỗi, đã để cô đợi hơi lâu! Hy vọng là cô không có cảm thấy khó chịu!”
Lý Thu Hà nghe thế, thì liền nhìn lại đồng hồ, quả thật là so với giờ hẹn, Lương Vĩnh Khang có đến trễ một phút.
Nhưng đối với việc này, Lý Thu Hà hoàn toàn không có một chút phiền muộn nào, thậm chí cô còn vui cười nói: “Anh quả thật là người kỳ lạ, ngay cả giờ giấc cũng chu đáo như vậy.
Thật sự tôi không biết được là, anh còn có khuyết điểm nào để người ta chê trách nữa hay không đây?”
Nghe Lý Thu Hà nói như vậy, Lương Vĩnh Khang liền lắc đầu, cười: “Cô nói như vậy, tôi thì càng cảm thấy xấu hổ hơn.
Con người mà, ai lại không có khuyết điểm chứ?! Thật ra, tôi có rất nhiều khuyết điểm đấy! Chỉ cần cô chăm chú nhìn kỹ một chút, cô sẽ thấy ngay ra khuyết điểm của tôi thôi!”
“Thật vậy sao? Thế thì hôm nay tôi nhất định phải nhìn kỹ mới được, tôi cũng muốn xem xem, một người hoàn mỹ như anh thì có thể có cái khuyết điểm gì?!” Nói đến chỗ này, Lý Thu Hà vừa cười, vừa chớp chớp mặt lại nhìn hắn một cách chăm chú.
Mà Lương Vĩnh Khang bị cô nhìn như vậy, liền tỏ ra ngượng ngùng, nói: “Cô nhìn tôi như vậy làm gì? Cô không sợ khuyết điểm của tôi đánh rơi ra ngoài hay sao? Như vậy thì tôi sẽ thật sự rất tốn công để nhặt lên lại đấy!”
“Hì hì! Anh hài hước thật đấy!” Lý Thu Hà nhất thời che tay lên miệng cười một tiếng.
Rồi sau đó, cô mới đem ly rượu ở trên tay nâng tới trước mặt của Lương Vĩnh Khang, nói: “Đêm nay, tôi muốn mượn ly rượu này cảm ơn anh vì lần trước đã cứu tôi!”
Lương Vĩnh Khang nhìn lấy ly rượu màu hổ phách trên tay, dáng vẻ hơi có chút do dự một chút, sau đó hắn mới nhìn cô cười nói: “Thật sự, tôi là người không thích uống rượu.
Nhưng nếu cô đã nói như vậy rồi, thì hôm nay tôi phải phá lệ một phen vậy!”
“Vậy thì may mắn quá! Vì lời này của anh, tôi sẽ đem ly rượu này uống cạn!” Hai mắt của Lý Thu Hà lúc này hơi nhấp nháy nhìn lấy Lương Vĩnh Khang.
Mà Lương Vĩnh Khang cũng không có nhiều lời, liền trực tiếp đem ly rượu trên tay, cụng vào ly rượu của Lý Thu Hà, rồi đem nó uống cạn sạch.
Lý Thu Hà nhìn thấy một màn như vậy, hai con ngươi càng thêm tỏa sáng rực rỡ.
Sau đó cô mới đem thức ăn gắp cho Lương Vĩnh Khang, nói: “Anh ăn thử món này đây, tôi nghe nói đây là một món rất nổi tiếng trong nhà hàng này, hy vọng là hợp khẩu vị với anh!”
Lương Vĩnh Khang thật sự thì không thích các món ăn tây cho lắm, vì nó có nhiều phô mai và chất béo, hoàn toàn không hợp khẩu vị với hắn một chút nào.
Nhưng Lý Thu Hà đã mời nhiệt tình như vậy, hắn cũng chỉ có thể vui vẻ đem từng món từng món ăn xuống.
Trong lúc này, hai người cũng cùng nhau nói đến rất nhiều vấn đề, từ việc gia đình, nhà cửa, cho đến công việc thường ngày.
Mà hầu hết trong buổi cơm tối hôm nay, phần lớn đều do Lý Thu Hà chủ động nói trước, còn Lương Vĩnh Khang chỉ là tùy tiện đáp lời mà thôi.
Nói đến cuối cùng, Lý Thu Hà mới đột nhiên ngập ngừng một hồi, rồi nhìn lấy Lương Vĩnh Khang, cười nói: “Anh Khang, tôi thấy anh thật sự là một người rất tài năng, không biết hiện tại anh đã có bạn gái hay chưa? Nếu như chưa có, tôi có thể giới thiệu cho anh vài cô bạn thân nha! Bảo đảm là anh sẽ rất yêu thích!”
Thế nhưng nghe xong những lời này của cô, Lương Vĩnh Khang liền lắc đầu, nói: “Thật tiếc quá, tôi đã có gia đình rồi, cảm ơn cô đã có nhã ý muốn giới thiệu cho tôi!”
“Ồ, anh đã có vợ rồi sao?” Lý Thu Hà thật sự vô cùng bất ngờ.
Vì theo cô quan sát, trên tay của Lương Vĩnh Khang hoàn toàn không có đeo lên nhẫn cưới, cô còn tưởng rằng hắn đang độc thân đây.
Nhưng bây giờ nghe ra kết quả như vậy, cô không biết là trong lòng mình cảm thấy như thế nào nữa.
Có lẽ là tiếc nuối và thất vọng đi!
“Ừm, tôi vừa mới kết hôn không được bao lâu, cũng không tổ chức đám cưới cho nên mọi ngươi đều chưa biết!” Lương Vĩnh Khang rất là thành thật đáp.
Mà Lý Thu Hà dường như vẫn chưa từ bỏ cô hội, cô hơi suy tư một chút rồi đột nhiên lên tiếng, nói: “Vậy tình cảm giữa hai vợ chồng của các anh thế nào? Tôi nghĩ chắc là cô ấy sẽ hạnh phúc lắm nhỉ, lấy được một người chồng như anh, vợ anh đúng là một người phụ nữ vô cùng may mắn!”
Đương nhiên, Lương Vĩnh Khang không thể nói trắng ra là mình với Trương Nhã Kỳ hoàn toàn không có một chút tình cảm nào, đơn thuần chỉ là quan hệ hôn nhân trên hợp đồng thôi.
Hắn nhất thể chỉ có thể nhàn nhạt đáp: “Cũng không tệ lắm, có thể coi như là tàm tạm đi!”
Nghe xong lời này của hắn, hai mắt của Lý Thu Hà nhất thời sáng lên.
Nhưng rồi cô lại nhanh chóng đem cảm xúc trên mặt của mình che dấu đi, một