“Đại ca, anh cứ yên tâm đi! Sau này tụi em nhất định sẽ không thu tiền bảo kê nữa, tuyệt đối sẽ nghe theo lời của anh căn dặn!” Lôi Báo mở miệng ra nói to.
Sau đó hắn còn một bộ đưa tay lên trước mặt, một miệng thề thốt: “Trước mặt có thần đèn chứng giám, Lôi Báo tôi xin thề, nếu như sau này dám vi phạm lời thề này, thì sẽ bị thần đèn đè chết, tuyệt đối không có siêu sinh!”
Lương Vĩnh Khang nghe hắn thề độc như vậy, nhất thời cũng rất hài lòng.
Nhưng cứ nghe Lôi Báo suốt ngày gọi mình hai tiếng đại ca, làm cho hắn cảm thấy rất là khó chịu.
Vì vậy, hắn mới lạnh giọng nói: “Lời tôi nói, anh chỉ cần luôn ghi nhớ trong lòng và làm theo là được rồi! Còn nữa, sau này nói chuyện với tôi, tuyệt đối không được phép gọi tôi là đại ca.
Tôi không phải là xã hội đen như các anh, rõ chưa?!”
“Dạ, em xin tuân mệnh đại ca!” Lôi Báo thấy Lương Vĩnh Khang đã buông tha cho mình, liền mừng rỡ nói.
Thế nhưng trong lúc nói chuyện, hắn lại lần nữa buộc miệng hô lên hai chữ “đại ca”, làm cho Lương Vĩnh Khang không vui mà trừng mắt nhìn lại.
Nhất thời, Lôi Báo không khỏi tự vả lên miệng của mình một cái, sau đó hắn cười mới nói: “Là em nhỡ mồm, em xin anh bỏ qua cho em lần này đi!”
Lương Vĩnh Khang nhìn thấy Lôi Báo cũng thật sự không phải là thứ cùng hung cực ác gì, cho nên mới phất tay nói ra: “Thôi được rồi, chuyện ngày hôm nay tôi tạm thời bỏ qua cho anh.
Lần sau còn để tôi bắt gặp lại chuyện như thế này thêm một lần nào nữa, thì chớ có trách tôi tại sao lại nặng tay!”
“Yes, sir!” Lôi Báo nghe thế liền vô cùng hưng phấn, nhanh chóng đưa tay lên đầu học theo nghi thức quân đội chào Lương Vĩnh Khang một cái, sau đó hắn liền kéo theo đám đàn em nhanh chân chạy đi.
Mà Lưu Minh từ đầu đến cuối nhìn thấy rõ một màn này, nhất thời cứ thừ mặt ra, không hiểu mình đang nhìn thấy cái gì nữa.
Lúc chạy đi được một đoạn, Lôi Báo mới thấy hai người Lưu Minh vẫn còn đứng im một chỗ, hắn thật sự là bị dọa sợ.
Lo sợ hai người này lại đi tới gây sự với Lương Vĩnh Khang, chọc cho Lương Vĩnh Khang nổi khùng lên, cho nên lúc này Lôi Báo mới gấp gáp kêu người đem bọn họ kéo nhanh ra ngoài.
Rồi sau đó, hắn còn một bộ vô cùng nịnh nọt nhìn về phía Lê Khả Hân cúi đầu, mỉm cười chào.
Đợi cho đám người này đi ra khỏi, lúc này Triệu Văn Cường mới giật mình tỉnh lại, hắn nhìn lấy Lương Vĩnh Khang bằng ánh mắt cực kỳ lo sợ.
“Chuyện vừa rồi… chuyện vừa rồi chỉ là một chút hiểu nhầm mà thôi! Sợi dây chuyền này nếu hai người đã mua rồi, vậy tôi sẽ cho người đem nó gói lại!” Triệu Văn Cường vừa nói vừa nhìn về phía nhân viên trong quầy để ra hiệu.
Thế nhưng lúc này, giám đốc điều hành của khu trung tâm thương mại Viễn Đông này, là Trần Nghiêm lại từ trên lâu đi xuống, hướng về phía bên này đi qua.
Triệu Văn Cường trông thấy giám đốc Nghiêm xuất hiện, tức thì mừng rỡ không thôi.
Hắn vội vội vàng vàng mà chạy lại chỗ của giám đốc Nghiêm, một bộ khóc lóc thảm thương: “Anh Nghiêm, anh mau cứu em!”
Nhưng giám đốc Nghiêm lại hoàn toàn không thèm để ý đến Triệu Văn Cường một chút nào, mà đi thẳng đến chỗ Lê Khả Hân, chào hỏi: “Chào tiểu thư Hân, hôm nay có cơn gió nào lại đưa người như tiểu thư đến chỗ này vậy?”
Triệu Văn Cường nhìn thấy một màn này, nhất thời cứng đờ lại.
Mà Lê Khả Hân thấy dáng vẻ tươi cười này của giám đốc Nghiêm, cũng không hề tỏ ra vui mừng một chút nào, thậm chí còn nhăn mặt, nói: “Giám đốc Nghiêm, anh là quản lý cao nhất của khu trung tâm thương mại này, chẳng lẽ anh không biết gì về việc nhân viên cấp dưới của mình làm hay sao? Tôi muốn hỏi anh một câu, chuyện khu trung tâm thương mại lại có người thu tiền bảo kê là như thế nào?”
Giám đốc Nghiêm nghe Lê Khả Hân hỏi như thế, nhất thời cũng có chút sững sờ, nhưng rồi sau đó ông ta liền giả vờ như không biết, cười nói: “Cô Hân, chuyện này có phải là có hiểu lầm gì không? Khu trung tâm thương mại của chúng ta làm sao lại có chuyện bảo kê gì ở đây được? Việc này là ai nói với cô vậy?”
“Không có ai nói hết, chính là tôi vừa được chứng kiến tận mắt đấy!” Lê Khả Hân tuy rằng chỉ mang chức danh trưởng phòng, nhưng cung cách nói chuyện với một vị giám đốc như Trần Nghiêm hoàn toàn không có một chút nể nang gì.
Mà Trần Nghiêm cũng biết thân phận thật sự của Lê Khả Hân, cho nên tuy trong lòng có chút phiền muộn, nhưng ông ta cũng không dám có nửa lời tức giận, thậm chí còn cố cười nói để mà lấy lòng cô.
Vì vậy, khi Trần Nghiêm nghe rõ việc này, lại nhìn ra biểu hiện khác thường của Triệu Văn Cường, ông ta dường như đã đoán ra được điều gì đó.
Chính vì thế, ông ta mới nghiêm mặt quay sang nhìn Triệu Văn Cường, hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Tôi muốn nghe anh cho tôi một lời giải thích!”
Triệu Văn Cường từ trước đến giờ nhờ vào sự chiếu cố của Trần Nghiêm, cho nên mặc sức tùy tiện làm việc.
Lúc này, hắn thấy Trần Nghiêm thường ngày hài hòa dễ gần, đột nhiên trở nên lạnh lùng như vậy, liền bị dọa cho sợ run người.
Cho nên, Triệu Văn Cường cũng không dám giấu giếm một chút nào, lập tức đem chuyện Lưu Minh cùng với Lương Vĩnh Khang tranh chấp sợi dây chuyền nói ra một mạch.
Tất nhiên, trong lời nói của Triệu Văn Cường đã đem chỗ bất lợi cho mình mà giấu đi, còn lấy lý do mình vì ngăn cản bọn họ tranh chấp, nên bị đánh oán một trận, thật sự nghe vào rất là oan khuất.
Nhưng Trần Nghiêm là ai, ông ta vốn dĩ cũng là một con cáo già, làm sao không nhìn ra được sơ hở bên trong lời nói của Triệu Văn Cường.
Huống hồ, tính tình của người này ra sao, ông ta thật sự biết quá rõ ràng.
Nhưng mà, nhìn thấy Lê Khả Hân vẫn một mực im lặng không có lên tiếng, một bộ như đang xem lấy trò vui, Trần Nghiêm lập tức cũng hiểu được ẩn ý bên trong, cho nên nhất thời không có nói gì.
Mà nữ nhân viên bán hàng lúc trước, nghe Triệu Văn Cường nói chuyện đường hoàng như vậy, không khỏi tức giận đứng ra, nói: “Thưa giám đốc, chuyện này hoàn toàn không phải như vậy đâu.
Quản lý Cường rõ ràng cấu kết với đám xã hội đen, tự tiện cho thu phí bảo kê, còn muốn vu oan cho em, rồi gây sự với khách hàng.
Đây mới chính là sự thật!”
“Im miệng, chỗ này từ khi nào đến lượt cô nói chuyện cơ hả? Cô nên nhớ, mình bây giờ đã không còn là nhân viên của nơi này nữa rồi!” Triệu Văn Cường nghe thấy nữ nhân viên bán hàng lên tiếng, muốn