Sau khi chánh thanh tra của sở y tế tuyên bố lệnh đóng cửa bệnh viện để tiến hành điều tra không được bao lâu, thì trưởng công an phường cũng nhanh chân chạy tới.
Lê Quốc Thiên vừa nhìn thấy người này xuất hiện, tức thì yêu cầu ông ta viết ngay cho mình một bản tường trình chi tiết.
Trưởng công an phường tất nhiên là không dám có một chút phản ứng nào, ông ta rất ngoan ngoãn đi cùng với cấp dưới của mình tiến hành điều tra, rồi cẩn thận viết ra một bản tường trình vô cùng chi tiết..
Đến lúc này, đám đông cũng dần dần tản đi, mà Lương Vĩnh Khang cũng từ trong phòng cấp cứu đi ra ngoài.
Vừa thấy Lương Vĩnh Khang bước ra khỏi phòng cấp cứu, vợ của Lê Quốc Thiên tức thì quỳ dưới đất, dập đầu liên tục về phía Lương Vĩnh Khang.
Lương Vĩnh Khang không khỏi giật mình, vội vàng đem người phụ nữ này nâng dậy.
Lúc này, vợ của Lê Quốc Thiên mới đứng lên nói: “Tôi không biết phải dùng lời lẽ như thế nào để bày tỏ được tấm lòng biết ơn của mình đối với, tôi bây giờ chỉ có cách dập đầu để cảm ơn anh mà thôi! Hy vọng là anh không có trách cứ gì tôi!”
Lương Vĩnh Khang tất nhiên là hiểu được sự chân thành của người phụ nữ này.
Dù sao, đứa con mà cô ấy đứt ruột đẻ ra, tưởng chừng như đã chết trong tay tử thần.
Vậy mà, hắn lại có thể đem đứa con của cô đoạt lại, cứu sống một cách vô cùng thần kỳ.
Cô có thể không kích động được sao?
Đây chính là lương tri, là thứ mà cho dù có dùng đến vô số tiền bạc cũng không thể nào mua được!
“Chị không cần phải làm như vậy, mọi chuyện đều là có duyên số hết cả.
Nếu như hôm nay tôi không có việc phải đi vào bệnh viện, thì tôi cũng không thể nào ra tay giúp con chị sống lại được.
Nói tóm lại, đây chính là vận mệnh của mỗi người, đứa con này của chị xem ra là do chưa tới số chết, chính vì thế ông trời mới cho nó gặp tôi.
Vì vậy, anh chị cứ coi như đó là số mệnh của nó đi, không cần phải để ở trong lòng làm gì?!” Lương Vĩnh Khang cảm thấy người phụ nữ này thật sự rất đáng thương, do đó lời lẽ của hắn cũng rất mềm mỏng và nhẹ nhàng.
Lê Quốc Thiên nghe thế, tức thì đi tới nói: “Nếu như đây chính là vận mệnh của con trai tôi, thì anh chính là người đem đến vận mệnh này cho nó.
Chính vì vậy, dù anh có nói thế nào đi chăng nữa, thì ơn nghĩa này, vợ chồng và cả con trai tôi đều sẽ khắc ghi trong lòng.
Chỉ cần có một ngày nào đó anh cần đến chúng tôi, cho dù gia đình chúng tôi phải đền đáp bằng chính tính mệnh của mình, chúng tôi cũng không từ chối anh!”
“Không cần phải nghiêm trọng như vậy đâu, anh chị đừng nói những lời như vậy, làm tôi thật sự sẽ thấy gánh nặng trong lòng đấy!” Lương Vĩnh Khang nghe Lê Quốc Thiên nói chuyện trịnh trọng như vậy, liền xua tay liên tục, nói.
Mà lúc này, chánh thanh tra của sở y tế cũng đi đến bên cạnh Lương Vĩnh Khang, tỏ ý áy náy nói: “Thật sự là ngại quá, vừa rồi tôi có chút việc bận, cho nên đến đây hơi trễ.
Cũng may là anh không có gặp rắc rối gì, nếu không thì tôi cảm tháy áy náy vô cùng!”
Người này tuy rằng không biết Lương Vĩnh Khang là ai, nhưng lúc giám đốc sở y tế gọi điện báo cho ông ta nhanh chóng tới ngay bệnh viện để kiểm tra vụ việc, ông ta liền biết thân phận của Lương Vĩnh Khang hoàn toàn không đơn giản một chút nào.
Với lại, nghe qua từ sự tường thuật của những người dân xung quanh, thì y thuật của người thanh niên trước mặt này tuyệt đối không phải là hạng tầm thường.
Tuy ông ta cũng cho rằng y học cổ truyền không thể nào vượt mặt được y học tiên tiến hiện đại, nhưng bằng vào kinh nghiệm nhiều năm ở trong nghề, ông ta vẫn có thể biết được một chút ít bí mật ở bên trong đó.
Theo như ông ta được biết, thì có một số người thật sự có thể dùng châm cứu, bóc thuốc chữa được các căn bệnh nan y, khó gặp.
Nhưng những người này thường hay lánh đời, rất ít xuất hiện trước công chúng.
Chính vì vậy, những kẻ có tâm địa bất lương, mới lợi dụng chuyện này gây dựng ra hình tượng thần y, gạt người, lừa đời.
Dẫn tới việc y học cổ truyền bị mất dần sự tín nhiệm trong cuộc sống hiện đại, dần dần mới mai một đi.
Mà người thanh niên này thì khác.
Hắn có thể dùng thuật châm cứu đem một người từ cõi chết kéo về.
Điều này chỉ có thể nói rằng, hắn thật sự là người có tài.
Lương Vĩnh Khang tất nhiên là không biết được suy nghĩ trong lòng của vị cán bộ cấp tỉnh này như thế nào.
Nhưng hắn nhìn thấy người ta khách sáo với mình như vậy, tất nhiên là cũng khách sáo đáp lại: “Không có việc gì, mọi chuyện cũng may là anh đến kịp thời, cho nên mới dễ dàng giải quyết như vậy.
Nếu không thì tôi cũng bị phiền phức to!”
“Nào có, tôi chẳng qua chỉ là làm đúng theo chức trách của mình mà thôi! Với lại có ủy viên ban kiểm tra kỷ luật ở đây, bọn họ làm sao dám làm gì anh.
Nói chung quy, vẫn là do chúng tôi thất trách, cho nên mới để một số thành phần như vậy tồn tại trong cái ngành này!”
Vị chánh thanh tra của sở y tế này vừa nói, vừa nhìn sang Lê Quốc Thiên, dường như ông ta đối với Lê Quốc Thiên cũng hơi có chút kiêng dè.
Đồng thời, ông ta đối với vụ việc lần này hoàn toàn không dám có một chút tư tình nào.
Dù sao, chuyện này đã kinh động đến sở y tế, còn có cả bí thư tỉnh úy cũng nhúng tay vào.
Việc lớn như vậy, ông ta chỉ có thể tận hết chức trách mà làm.
Coi như không vì chính nghĩa trong lòng, thì cũng là vì chức vụ này của ông ta mà làm cho nó xứng đáng.
Lại nói chuyện một hồi, Lê Quốc Thiên mới nhìn Lương Vĩnh Khang nói: “À, phải rồi! Nói chuyện cả buổi như vậy, tôi vẫn còn chưa biết tên anh là gì, không biết anh xưng hô như thế nào đây?”
Lương Vĩnh Khang nghe hỏi, liền