“Thế nào, anh đến đây là để dọa ai đấy?” Lương Vĩnh Khang nhìn thấy “người quen” xuất hiện, nhất thời có chút thú vị đứng dậy nói chuyện.
Mà người đàn ông to lớn kia nghe thấy có người nói chuyện với mình như vậy, tức thì phẫn nộ mà trừng to hai mắt lên.
Nhưng khi gã nhìn thấy người xuất hiện trước mặt mình là Lương Vĩnh Khang, thì lập tức bị dọa cho sợ đến run người.
“Đại… đại ca!”
Thì ra, gã đàn ông hùng hổ dọa người này, chính là đại ca xã hội đen Lôi Báo.
Người đã từng đụng độ với Lương Vĩnh Khang không ít lần, tất nhiên lần nào hắn ta cũng bị ăn thiệt thòi lớn.
Chính vì vậy, khi hắn vừa nhìn thấy Lương Vĩnh Khang, cả người đều run rẩy không ngừng.
Hắn thật sự cũng không phải là cố ý đến đây gây chuyện, chỗ này vốn dĩ là phòng ăn mà hắn thường xuyên lui tới.
Cho nên khi nghe có người đã giành trước, hắn liền tức giận vô cùng.
Nhưng đáng hận chính là, gặp ai không gặp, lại gặp ngay ác thần Lương Vĩnh Khang.
Trong lòng của Lôi Báo lúc này chỉ muốn cầu nguyện, hy vọng là Lương Vĩnh Khang có thể nương tay với mình một chút, dù sao bên ngoài cũng có không ít người quen, hắn thật sự là chịu không nổi khi nghĩ đến cảnh tượng sẽ bị Lương Vĩnh Khang đánh thành một cái đầu heo?!
“Ai là đại ca của anh? Anh nên ăn nói cho cẩn thận một chút!” Thế nhưng lúc này, sau khi nghe Lôi Báo xưng hô với mình như vậy, vẻ mặt Lương Vĩnh Khang tức thì trở nên khó coi vô cùng.
Lôi Báo biết là mình lại lỡ miệng, chính vì vậy hắn không cần nghĩ ngợi nhiều, lập tức tự vả trong miệng của mình mấy cái, sau đó còn một bộ nịnh nọt nhìn lấy Lương Vĩnh Khang cười nói: “Anh hai, là em nhỡ mồm, xin anh hãy bỏ qua cho em lần này có được không? Lần sau em sẽ không dám sinh sự, gây chuyện nữa! Em hứa với anh hai đó, tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai như vậy nữa đâu?”
Trước mặt các đồng nghiệp ở trong công ty, Lương Vĩnh Khang vốn dĩ cũng không muốn đánh nhau.
Huống hồ nhìn thấy Lôi Báo còn thành thật như vậy, hắn cũng không tìm ra lý do gì để đánh hắn ta.
Chính vì vậy, Lương Vĩnh Khang mới giả vờ như tức giận, hừ lên một chút: “Nhanh cút đi! Tôi hy vọng là không có gặp tình huống này lần thứ hai nữa đâu!”
Lôi Báo nghe Lương Vĩnh Khang muốn để cho mình cút, trong lòng không những không có một chút tức giận nào, thậm chí còn cực kỳ vui vẻ mà nói ra mấy tiếng cảm ơn, sau đó liền tức tốc chạy đi mất.
Đám đồng nghiệp ngồi ở trong phòng ăn, nhìn thấy Lương Vĩnh Khang chỉ bằng vài lời nói đơn giản, liền đuổi một đại ca xã hội đen như Lôi Báo chạy cho mất dép, trong lòng mọi người không khỏi run rẩy lên.
Lúc ánh mắt của bọn họ nhìn về phía Lương Vĩnh Khang, đều không kìm nén được mà lộ ra một tia sợ hãi.
Qua một lúc lâu, rốt cuộc có người cũng nhịn không được, lên tiếng nói: “Anh… anh Khang, anh… anh là xã hội đen sao?”
Lương Vĩnh Khang biết, cảnh tượng vừa rồi đã tạo thành hiểu lầm ở trong lòng mọi người, nhưng hắn lúc này cũng lười đi giải thích, chỉ đơn giản lắc đầu đáp: “Không phải! Chẳng qua là gặp người quen, nên người ta nể mặt một chút mà thôi!”
Lời này của Lương Vĩnh Khang nói ra, càng làm cho mọi người ở đây càng không tin.
Nhất thời, cô gái duy nhất trong phòng hậu cần, nhìn về phía Lương Vĩnh Khang, nói: “Nếu anh không phải là xã hội đen, vì sao người kia lại sợ anh như vậy?”
Thật sự trong lòng của cô cũng không tin tưởng Lương Vĩnh Khang là xã hội đen, bởi vì theo cô thấy, một người có tố chất như Lương Vĩnh Khang, tuyệt đối không phải là hạng người xấu xa, bất chấp mọi thủ đoạn để hại người, gạt đời như vậy.
Thế nhưng, cô vẫn muốn kiếm chứng một lần, như vậy thì cô mới có thể an tâm được.
Lương Vĩnh Khang tất nhiên là không biết được suy nghĩ ở trong lòng của cô, với lại chuyện này hắn thật sự không muốn giải thích nhiều, hắn chỉ nhìn lấy cô rồi gật đầu, nói: “Thật ra chuyện này cũng không có gì đáng để kể ra, chẳng qua hắn ta mấy lần gây sự, bị tôi bắt gặp rồi đánh cho một trận, vì vậy bây giờ nhìn thấy mặt tôi, hắn mới sợ như vậy!”
Mọi người nghe thế, mới bắt đầu ngớ người ra.
“Đánh… đánh xã hội đen?”
Các đồng nghiệp dường như đều không thể tin tưởng vào lỗ tai mình vậy.
Thế nhưng, Lê Khả Hân là người đã chứng kiến hết thảy, cho nên cô làm sao không biết Lương Vĩnh Khang lợi hại đến cỡ nào.
Chỉ là, Lương Vĩnh Khang không nói, cô cũng không tiện mở miệng nha!
“Ừm, cũng không có gì phải kinh ngạc như vậy! Tôi lúc trước là lính đặc công xuất ngũ đấy, chỉ mấy tên giang hồ cỏn con mà thôi, tôi vẫn có thể ứng phó được!” Lương Vĩnh Khang một bộ thản nhiên, còn nửa thật nửa đùa nói.
Mọi người càng nghe như thế, càng nhìn về phía Lương Vĩnh Khang thêm phần bội phục.
Người bình thường, quả thật là chẳng có ai dám đi gây sự với xã hội đen cả.
Cho dù xã hội đen có thật sự dễ đánh như vậy, mấy người bọn họ cũng không dám đánh.
Vì ai mà biết được, bọn họ có ám toán mình hay không? Ông bà xưa đã có câu nói, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.
Buổi tiệc tối vì sự gây rối của Lôi Báo làm cho có chút gián đoạn, sau đó dưới sự điều tiết của Lương Vĩnh Khang, rốt cuộc buổi tiệc cũng nhanh chóng kết thúc.
Mà sau đó, Lê Khả Hân lại đề nghị mọi người cùng nhau đi hát karaoke để giải trí.
Lương Vĩnh Khang tất nhiên là không có ý kiến gì, đám người còn lại cũng vui vẻ đồng ý đi theo.
Dù sao trải qua một hồi như vậy, bọn họ đối với Lê Khả Hân cũng không còn quá nhiều xa cách như ngày thường, mọi người rất nhanh liền hòa đồng với nhau.
Chọn lựa một quán karaoke gần chỗ trung tâm, mọi người liền đặt lấy một phòng, sau đó cùng nhau vào trong bật nhạc và bắt đầu