Sau khi trêu chọc Trịnh Hoàng Yến một hồi, Lương Vĩnh Khang cũng đã tìm ra được nơi ẩn nấp của tên sát thủ giấu mặt.
Thật ra, vừa rồi hắn không phải chỉ là trêu đùa Trịnh Hoàng Yến cho vui, mà còn đang giả vờ như mình bị thương rất nặng, để bí mật nhìn xem tên sát thủ kia là ai.
Quả nhiên, trong lúc hắn cùng với Trịnh Hoàng Yên trêu chọc nhau, thì tên sát thủ kia cũng bắt đầu lộ diện.
Chính vì thế, lúc này hắn mới giả vờ nhảy cẫng lên, rồi sau đó làm như sợ hãi Trịnh Hoàng Yến nổ súng nên chạy trốn.
Trên thực tế, hướng mà Lương Vĩnh Khang chạy đi, cũng là hướng mà tên sát thủ kia đang rời khỏi.
Rất nhanh, Lương Vĩnh Khang đã “mượn” được một chiếc xe máy của ai đó dựng ở ven đường, nhưng quên không lấy ra chìa khóa, rồi nhảy lên phóng xe đuổi về phía tên sát thủ.
Lúc này, tên sát thủ cũng vừa ngồi lên xe máy, đang dự định chạy đi, thấy chiếc xe của Lương Vĩnh Khang đột nhiên phóng tới, hắn quả thật là có chút giật mình.
“Khốn kiếp, tên đó làm sao lại phát hiện ra được mình?” Trong lòng của tên sát thủ lúc này đang mắng thầm liên tục.
Mà Lương Vĩnh Khang sau khi chạy tới phía sau, tức thì hô to: “Này, anh kia! Anh mau đứng lại đó, tôi có việc muốn hỏi nhờ anh một chút?!”
Tên sát thủ ban đầu tưởng rằng mình đã bị Lương Vĩnh Khang phát hiện ra, cho nên hơi có chút hốt hoảng.
Nhưng lúc này nghe Lương Vĩnh Khang nói như vậy, hắn mới thở phào ra nhẹ nhàng.
“Thì ra, tên này chỉ muốn hỏi đường mà thôi?!”
Nhìn tên sát thủ vẫn không có ý định chạy chậm lại, Lương Vĩnh Khang bất đắc dĩ phải phóng nhanh lên phía trước, rồi hô lên: “Này này này, anh làm gì mà chạy vội thế, tôi thật sự là có chuyện muốn nói với anh đấy?!”
Tên sát thủ sau khi nghe thấy tiếng Lương Vĩnh Khang hỏi dồn ở phía sau, hắn mới giật mình quay đầu lại.
Khi thấy khoảng cách của cả hai người càng lúc càng nhỏ, hắn không khỏi hốt hoảng la lên: “Anh có việc gì? Làm sao lại đuổi theo tôi?”
“Tôi đâu có đuổi theo anh? Là tôi vừa nãy thấy anh làm rớt khẩu súng, tôi muốn đem lại trả cho anh đây này?” Lương Vĩnh Khang vừa nói, vừa giả bộ như móc súng trả lại tên sát thủ.
Tên sát thủ nhất thời sợ đến hết hồn, vội vàng sờ thử thắt lưng của mình.
Sau khi sờ được khẩu súng vẫn còn nằm yên ở đó, hắn không khỏi tức giận quát lên: “Anh dám lừa tôi?”
Lương Vĩnh Khang lúc này mới cười to một tiếng, hắn cũng không ngờ đến tên sát thủ này ngốc như vậy, vậy mà vẫn có thể để cho hắn lừa được?
“Này này, tôi lừa anh làm cái gì? Tôi là thật tâm muốn đem đồ trả lại cho anh nha! Anh đừng có chạy nhanh như vậy, chúng ta có thể từ từ nói chuyện được mà!” Lương Vĩnh Khang cười nói.
Đến lúc này, tên sát thủ chỉ muốn rút súng ra bắn cho Lương Vĩnh Khang vài phát.
Nhưng hiện tại nơi này đã bị cảnh sát bí mật bao vậy, hắn mà nổ súng tức thì sẽ có người đuổi đến ngay.
Với lại, tốc độ lái xe nhanh như vậy, hắn cũng không chắc là mình có thể bắn trúng được Lương Vĩnh Khang.
Cho nên, hắn chỉ âm thầm nghiến răng nghiến lợi, mà nguyền rủa Lương Vĩnh Khang một phen.
Lương Vĩnh Khang chạy đuổi ở phía sau, nhìn thấy sự biến hóa trên gương mặt lúc này của tên sát thủ, hắn không khỏi há miệng ra cười to: “Ha ha ha, có phải bây giờ anh rất tức giận, rất muốn nổ súng bắn chết tôi không? Tôi quả thật không thể tin được, một sát thủ như anh còn biết nhẫn nhịn như vậy nha! Gặp tôi, là tôi đã nổ súng thật rồi!”
Trong lòng đang tức giận, lại còn bị Lương Vĩnh Khang trêu chọc.
Nhất thời, tên sát thủ nhịn không được, rút súng ra chĩa về phía Lương Vĩnh Khang mắng: “Mẹ nó, coi tao bắn chết mày!”
Thế nhưng lúc này, Lương Vĩnh Khang lại đột nhiên tăng tốc, ép sát chiếc xe của mình vào thân xe của tên sát thủ, rồi vung chân lên đạp mạnh.
Tên sát thủ hoàn toàn ở thế bị động, không thể nào phản ứng kịp được.
Chiếc xe của hắn nhanh chóng bị đạp vào trong lề, còn hắn thì phóng người vào trong một bãi cỏ ở gần đó thoát thân.
Ngay sau khi thân hình của tên sát thủ vừa chạm xuống đất, thì chiếc xe của Lương Vĩnh Khang cũng phanh gấp lại, tạo thành một vệt cháy đen trên mặt đường.
Rồi thân hình của hắn nhanh chóng phóng tới, hướng về phía tên sát thủ để tấn công.
Khẩu súng trên tay của tên sát thủ lúc này đã bị đánh văng đi chỗ nào không thấy.
Cho nên, khi hắn thấy Lương Vĩnh Khang phóng người tới, tức thì liền lao người bỏ chạy.
Nhưng mà, tốc độ của hắn so với Lương Vĩnh Khang quả thật là kém quá xa.
Hắn chỉ chạy chưa đầy mười mét, đã bị Lương Vĩnh Khang lao tới, ôm vật xuống đường luôn rồi.
Bị Lương Vĩnh Khang vật ngã ra đất, tên sát thủ tức thì cố gắng vùng vẫy, muốn đem thân thể của mình tránh thoát ra.
Nhưng ngay lúc hắn tưởng mình có thể giãy thoát được, thì một quả đấm đã nện thẳng vào cắm của hắn, để cho hắn ngã gục ngay xuống đất.
Sau đó, Lương Vĩnh Khang đã dễ dàng đem tên sát thủ này khống chế lại.
Tên sát thủ bị Lương Vĩnh Khang khống chế, tức thì sợ hãi nói: “Anh rốt cuộc là ai? Làm sao thân thủ của anh lại lợi hại như vậy?”
Thật sự, nếu chỉ riêng về đánh nhau, tên sát này không phải là quá mạnh, nhưng dùng để đối phó với một người bình thường thì hắn hoàn toàn dư sức.
Nhưng vừa rồi, mọi đòn thế của hắn dường như đều bị người thanh niên trước mặt trực tiếp vô hiệu hóa.
Cho dù hắn muốn phản kích như thế nào cũng phản kích không được.
Đây rõ ràng là một người có tố chất thân thể rất tốt, hoàn toàn vượt qua phạm trù của một sát thủ như hắn, nào có giống như một nhân viên văn phòng trong tình báo mà hắn thu được kia chứ?
Lúc này, Lương Vĩnh Khang cũng chỉ muốn đem tên sát thủ này giao nộp cho công an, cho nên Lương Vĩnh Khang cũng lười trả lời câu hỏi của hắn.
Thế nhưng, khi Lương Vĩnh Khang đự định đem tên này đưa đi, thì hắn nhìn thấy trong miệng của tên này ngậm cái gì đó.
Sau đấy, chỉ thấy tên sát thủ nhai nhóp nhép một hồi, trong miệng liền trào ra máu tươi.
Khi Lương Vĩnh Khang kịp thời phản ứng lại, thì tên sát thủ