Năm nay mưa thuận gió hòa, hai vụ thóc lúa đều được mùa, lúa mạch, hạt thóc thu được hơn hai ba đấu, nộp thuế xong, lại bán được ít tiền. Hơn nữa trong năm Chu Hải nhận không ít việc, kiếm được kha khá tiền, vì vậy tết năm nay hết sức náo nhiệt, đồ ăn cũng nhiều hơn năm ngoái mấy thứ, ngay cả thịt bò cũng mua hai cân!
Chiều 30 Tết, Chu Hải treo câu đối mới thay cho câu đối cũ, từ sáng sớm trong nhà phòng bếp liên tục bận rộn, đem lạp xưởng, thịt muối lấy ra chưng lên, hun khói các thứ, đầy sân toàn là mùi thịt, khiến cho con sâu thèm ăn trong bụng đám trẻ con phải chui ra ngoài, chốc lát lại chạy vào trong bếp, vụng trộm bốc một miếng nhét vội vào trong miệng, hét lên khen ngon.
Chu nãi nãi thấy mấy nhóc liên tục chạy ra chạy vào, cũng không thể mặc kệ không hỏi, nếu không đến bữa tối, sợ rằng không còn thức ăn. Hù dọa nghiêm mặt xua đuổi vài bận, dí ngón tay lên trán không cho bọn chúng đến nữa. Vẫn sợ uy nghiêm, nhưng chủ yếu vẫn là bọn chúng đã ăn không ít cộng thêm bị bạn bè gọi, nên mới chạy ra ngoài đi chơi.
Hài tử đi, Chu nãi nãi liền quay lại phòng bếp, nhiệm vụ hôm nay rất nặng nề, phải đem tất cả thức ăn mặn xào nấu cho tốt, còn phải thái tất cả đồ ăn thành miếng, bởi vì từ mồng một đến mồng năm là không thể động dao kéo, không chuẩn bị đầy đủ, sẽ không có mà ăn.
Bốn nữ nhân ở trong phòng bếp luôn tay luôn chân, thái rau rồi lại thái rau, nhóm lửa sau đó lại nhóm lửa, còn phải rửa rau và xào rau. Đầu bếp là Tôn mẫu, thủ nghệ của bà không tệ, nấu nướng đâu ra đấy, người thái rau chính là Chu nãi nãi, mà Tôn Huệ và Chu Đồng thì thay phiên nhau rửa rau, nhóm lửa.
Bận rộn đến tận khi trời tối, lúc này công việc trong phòng đã thư thả hơn, ba con khỉ con đã trở lại, rửa tay, chuẩn bị ăn cơm tối. Một bàn bát tiên có ba nam ngồi, năm nay quả thật khác trước, năm nay Tôn Duẫn cũng được ngồi cùng bàn, coi như đã thật sự thừa nhận, sau nàycũng là chỗ thân thích.
Các nữ nhân khác trải một cái chiếu, đồ ăn cũng không được coi trọng cho lắm, có mấy món ăn không có ở mâm này. Chẳng qua việc này cũng không có gì, ở thời đại này rất bình thường. Tôn Huệ ăn rất ngon lành, cũng nếm thử các món ăn mặn, một năm cũng chỉ có mấy ngày này mới được ăn ngon.
Tiếng pháo trúc đầu tiên chợt vang lên, đám hài tử mất hết cả tâm tư ăn cơm, vội chạy ra bên ngoài xem. Mấy người lớn còn đang uống rượu lâu năm, tâm tình rất tốt bởi vì năm vừa qua gặp nhiều may mắn, hài tử đã sớm chạy hết đi chơi, cũng không sợ lạnh, ầm ĩ huyên náo khắp thôn xóm.
Giúp đỡ thu dọn bát đũa xong, Tôn Huệ cùng với mẫu thân và đệ đệ đi về phía nhà tranh của các nàng, năm nào cũng vậy, ăn cơm tất niên, giỗ tổ và đón giao thừa, đều đi tới chỗ này, ở Chu gia cũng khá lâu rồi, nhưng cũng chỉ là sống nhờ, không có đạo lý giỗ tổ ở nhà người khác.
Nhà tranh cũ rách, hàng năm đều tu sửa một phen, cũng không đến nổi gió lùa mưa dột. Ngày 26 vừa rồi có tới quét tước dọn dẹp, cũng coi như có thể ở được.
Trên bàn bày đồ cúng, bó hương, bỗng nhiên đùng một tiếng, Tôn Duẫn ở bên ngoài vừa đốt pháo, hai tỷ đệ cùng cúng bái, lạy Bồ Tát xong, lại bắt đầu đón giao thừa, Tôn mẫu nhắc nhở tử nữ một phen, sau đó cũng rời đi.
Lại là một năm mới đến, mỗi người đều lớn một tuổi, có người vẫn điên điên khùng khùng như cũ, mà có người lại đột nhiên trưởng thành, Tôn Duẫn chính là đột nhiên lớn lên, năm ngoái thấy tỷ tỷ mấy lần mua gia súc, vì vậy mà thu lợi, khiến cho hắn rất là động tâm, hắn cũng hiểu rõ tình huống trong nhà, hơn nữa Tôn mẫu lại nói với hắn chuyện Tôn Huệ tích tiền xây nhà, bảo hắn sau này nhất định phải đối tối vớiTôn Huệ.
Tôn Duẫn cũng rất xúc động, hắn nghĩ mình là nam tử, đáng lẽ phải gánh vác trách nhiệm trong nhà, tuy rằng hắn còn nhỏ, cũng không thể khiến tỷ tỷ giao ra nhiều như vậy! Điều đó thúc giục hắn chuyển biến tư tưởng, để cho hắn càng thêm kiên quyết thay đổi bản thân.
Nhưng mà, phải thay đổi như thế nào, Tôn Duẫn còn không có trình tự cách thức gì, hắn nghĩ vẫn nên gánh củi bán tích cóp tiền bạc trước đã, rồi lại từ từ tìm kiếm, dù sao chỉ cần chăm chỉ, thì rồi sẽ tìm được. Về phần hành động thao tác như thế nào thì để nói sau, tạm thời không đề cập tới, tỷ đệ Tôn Huệ ở nhà tranh một đêm, buổi sáng lại trở về Chu gia, trước khi vào cửa đầu tiên là chúc tết Tôn mẫu: "Mẹ, chúc mừng mẹ, chúc mệ thân thể khoẻ mạnh, vạn sự như ý!" Tôn mẫu hé ra khuôn mặt vui mừng, cũng mở miệng nói những lời tốt lành: "Các con cũng vậy, mọi chuyện bình an, mau vào, ta đây phải đi thả bánh trôi rồi."
Ở phương Bắc, ngày Tết sẽ được ăn bánh sủi cảo, Tôn Huệ khi còn bé buổi sáng đầu năm thức dậy sẽ được ăn, nhưng bây giờ đang ở vùng sông nước quận Thanh Nguyên này, đầu năm mới mọi người đều ăn bánh trôi, biểu thị quây quần đoàn viên.
Thả bánh trôi còn phải mất một lúc, lúc này Tôn Huệ phải đi tìm đệ đệ.
Tết năm nay, khí trời cũng coi như là thoáng đãng trong trẻo, mặt trời tuy có nhưng thời tiết vẫn rất lạnh, hai nhóc nhà Chu gia vẫn còn đang trốn ở trong chăn, chỉ có Chu Đồng đã rời khỏi giường, lúc này đang rửa mặt, nhìn thấy Tôn Huệ, cũng nói: "Sớm ha, chúc mừng muội, chúc muội tâm tưởng sự thành!"
Tôn Huệ cũng nói: "Chu Đồng tỷ cũng vậy nha, chúc tỷ cả đời hòa hòa mỹ mỹ."
Biết Tôn Huệ tới tìm Chu Thụ, Chu Đồng chỉ vào phòng: "Đợi chút đi, còn đang nằm trong chăn ăn vạ đấy, sợ rằng mặt trời lên tới đỉnh mới chịu dậy. Ngày hôm qua lúc gác đêm, hai đứa bọn chúng cũng thức rất muộn." Giải thích nguyên nhân haiđệ đệ lúc này còn chưa chịu dậy.
"Còn chưa dậy sao? Lúc này mẹ ta đã thả bánh trôi rồi, nếu không ta đi phòng bếp nói một tiếng, để mẹ chờ một lát?" Tôn Huệ nghĩ dù sao lúc này bánh trôi còn chưa cho vào nồi, đi nói một tiếng để mẹ chờ một lát cũng tốt, cũng không thể không dắt theo hai đứa nhóc. Vừa nói liền định đứng dậy, nhưng bị Chu Đồng kéo lại, cười lắc đầu nói: "Đừng đi, để cha mẹ chúng ta ăn trước đi, bằng không lát nữa khách khứa tới nhà, khi đó sẽ phải tiếp khách, sẽ không kịp ăn." Liếc nhìn gian phòng, nói: "Về phần hai bọn chúng, chúng ta cứ để phần ở trong nồi, lúc nào tỉnh, bưng cho bọn hắn ăn cũng được vậy."
Thử nghĩ thấy cũng phải, khi họ hàng bạn bè tới nhà, sẽ không có cơ hội ăn, về phần hainhóc, cũng rất dễ giải quyết.
Bánh trôi chín rất nhanh, nặn xong thả vào nồi nước sôi, chẳng mấy chốc đã nổi lên, bánh trôi được nặn rất tròn, to bằng ngón cái, bánh trôi “lớn” như vậy, Tôn Huệ phải múc mười cái, nhúng vào nước vừng pha đường ăn.
Hạt vừng đã rang thơm nức, dùng một cây chày cán bột nghiền nát, trộn lẫn với đường trắng, lần đầu tiên nhìn thấy đường trắng, Tôn Huệ cũng phải bội phục trí thông minh của cổ nhân, đường trắng được chế luyện không khác mấy so với đường được sản xuất trong nhà máy đời trước, nàng vô cùng thán phục! Hai thứ này kết hợp lại, cũng không phải một cộng một, đó là mỹ vị thêm gấp mấy lần, ăn với bánh trôi bằng bột trắng căng mịn, hương vị thuần túy nguyên chất này, ăn rất là ngon.
Mùng một vô cùng náo nhiệt, thân thích bằng hữu lần lượt lui tới, ba nhóc Chu gia cũng đi theo Chu phụ ra ngoài chúc tết. Lúc này tỷ đệ Tôn Huệ cũng không có chuyện gì, ở nơi đây không có ai là thân thích, người quen cũng chỉ có vài người người, nhưng vừa mới sáng sớm người khác cũng phải đi chúc tết, các nàng chuẩn bị đến xế chiều, lại đithăm bằng hữu, họp mặt gặp gỡ một hồi.
Từ sáng tới trưa rất là nhàm chán, mùng một đầu năm cũng không cần làm việc, bầy gà và la la đã sớm được cho ăn, Tôn Huệ bận rộn cả năm lúc này rảnh rỗi lại có chút không quen. Cho nên phần lớn thời gian, nàng chỉngồi ở nhà chính, cũng chính là nơi người nông thôn tiếp khách kiêm ăn cơm. Châm trà rót nước cho bạn bè người thân của Chu gia tới đây chúc tết, nghe bọn họ chuyện trò tán gẫu.
Ăn cơm xong chính là lúc bọn nhỏ xả hơi, Tôn Huệ cũng chọn lúc này đi tìm Ngô Thải Điệp, tới trưa Ngô Thải Điệp đã đi thăm hết tất cả thân thích bằng hữu trong thôn, cũng nhận được không ít tiền mừng tuổi, thấy Tôn Huệ, nửa vui vẻ nửa mệt mỏi nói: "Huệ tử, ngươi đã tới, ta đợi rất lâu rồi, ngươi còn không tới, ta sẽ phải đi tìm ngươi!" Đột nhiên nhớ ra mình còn chưa chúc mừng, vội nói: "Huệ tử, chúc ngươi mỗi ngày đều vui vẻ! Sống lâu thiệt là lâu." Thời cổ đại ở nông thôn, không có đọc qua sách gì, mấy lời thoại cát tường ít đến thương cảm, có thể nói ra mấy từ ngữ thanh nhã, đã là vô cùng hiếm có.
"Cũng chúc mừng ngươi, chúc ngươi có một cuộc sống mỹ mãn." Tôn Huệ cười chúc mừng, giải thích mình tại sao đến giờ mình mới tới: "Buổi sáng nghĩ là ngươi phải tới nhà thân thích chúc tết, có tới cũng không gặp được, còn định xế chiều mới đến cơ, thấy không, ta ăn cơm trưa xong liền tới đây rồi."
Trong mắt Ngô Thải Điệp lấp lánh ánh cười, hài lòng nói: "Ừ, ngươi có lòng rồi." Vẫn hy vọng nàng có thể tới buổi sáng : "Nhưng mà ta vẫn hi vọng buổi sáng ngươi đến tìm ta cơ, cả buổi sáng ta đều ở bên ngoài, cũng đủ mệt rồi. Nếu như ngươi tới tìm ta, là có thể bớt đi mấy nhà thân thích rồi!"
"Buổi sáng ấy à, ta sẽ không tới để cản trở ngươi thu tiền mừng tuổi, bằng không đến lúc đó ngươi có thể sẽ oán ta!" Tôn Huệ nói đùa.
Ngô Thải Điệp lắc đầu: "Nào có, dù sao thân thích trong nhà cho tiền mừng tuổi cũng chỉ cho có lệ, cho năm sáu văn, căn bản là không có nhiều." Tặng tiền mừng tuổi, cũng chỉ có ở những gia đình khá giả, chứ ở một số vùng nghèo khổ, còn không có tiền mừng tuổi đâu!
"Ngươi chê ít thì cho ta đi! Ta không chê ít đâu."
"Ngươi thật sự muốn? Không cho được đâu, nhưng mà đến chợ phiên hôm mười lăm, chúng ta cùng đi, ta sẽ tặng lễ vật cho ngươi !"