Tôn Huệ không nói thêm câu nào về chuyện cây ăn quả nữa, nàng nghĩ, thôi cứ theo ý Tôn mẫu đi, mấy chục văn tiền cũng không phải không lấy ra được, mua chút cây giống chất lượng không tệ, tính toán lâu dài cũng rất có lợi.
Chẳng qua hiện giờ việc này không cần phải gấp, bởi vì chuyện này quá tốn thời gian, cho dù lập tức mời Tống Hữu Tài mua cây ăn quả về trồng xuống, đợi đến khi cây ra quả cũng phải cần ít nhất hai, ba năm. Mà bọn họ cần phải tích góp tiền để xây nhà càng sớm càng tốt. Cho nên vấn đề quan trọng nhất lúc này chính là trông nom đám gà mái cơ.
Tại sao lại nói phải trông đám gà mái, đó là bởi vì hôm dọn nhà có mấy con gà mái đã bắt đầu muốn ấp trứng, mà Tôn Huệ coi trọng chuyện dọn nhà hơn, không thể chờ gà mái ấp ra gà con rồi mới chuyển, cho nên nàng đành lấy trứng của nó đi không cho ấp. Chờ chuyển nhà xong, dọn dẹp xong xuôi, lập tức cầm hai mươi quả trứng gà cho hai con gà mái ấp.
Cả hai đời Tôn Huệ đều chưa từng tiếp xúc với việc này, chỉ biết trứng có đực* mới có thể ấp ra gà con, còn làm thế nào để phán đoán trứng có đực hay không thì nàng không biết, cho nên hai mươi quả trứng này nàng chỉ hy vọng ít nhất ấp ra mười con gà con, nếu không thì quá ít, còn không bằng mua gà con đâu.
*trứng đã được thụ tinh
Nàng có hỏi qua người khác, thời gian ấp trứng trong khoảng hai mươi ngày, hiện tại đã qua năm ngày, còn nửa tháng nữa mới biết kết quả. Vì không để cho chính mình lo lắng, Tôn Huệ cố gắng không nghĩ đến nữa, cũng không tới gần ổ gà.
Mới đầu Tôn Huệ còn cố hết sức để rời xa ổ gà, để ngăn mình qua đó xem thử. Thế nhưng theo thời gian, Tôn Huệ bận rộn càng nhiều việc trong nhà, trong ruộng, làm cỏ, gieo đậu xuống ruộng cạn, không thể thiếu chỗ nào. Công việc dệt vải trợ giúp chi phí trong gia đình đã lâu Tôn Huệ không có thời gian làm.
Đến một ngày nọ, lúc Tôn Huệ thức dậy chợt nghe thấy tiếng gà con kêu. Mới đầu vẫn còn mơ mơ màng màng nên nàng không phản ứng lại, thế rồi khi tiếng gà gáy liên tục vang lên, Tôn Huệ hoàn toàn tỉnh táo, vội vã chạy về phía ổ gà. Nhìn mấy cụm lông tơ lật đật chạy quanh hai con gà mái, nàng thật sự rất vui.
Duỗi ngón tay đếm thử, tổng cộng có bảy con gà con, gà mái vẫn còn tiếp tục ấp, tại vì thời gian trứng nở không nhất định phải cùng lúc, có những quả lâu nở hơn, cho nên mười ba quả trứng còn lại tuy không có động tĩnh, nhưng cũng chưa chắc đã là trứng ung. Còn phải trải qua hai ba ngày nữa mới biết được kết quả cuối cùng.
Tôn Huệ rất vui vẻ, chỉ cần lại ấp ra ba con nữa, nàng cũng đã có thể kiếm một món tiền.
Ba ngày sau đó, lại có thêm sáu quả trứng lục tục nở ra gà con, lại qua một ngày, bảy quả trứng còn lại không có động tĩnh, lúc này gà mái cũng không ấp nữa, bắt đầu đi ra tìm thức ăn. Nói cách khác, bảy quả trứng còn lại đều là trứng ung*, Tôn Huệ chờ đám gà mái đi ra khỏi ổ, liền lấy trứng ra, chôn dưới đất bùn để tăng chất dinh dưỡng.
*trứng hỏng, chết
Trứng ung, khả năng là ấp không thành công, gà con trong trứng đã chết yểu; hoặc có thể trứng đó không được thụ tinh, cho nên ấp không ra.
Tổng thể mà nói, lần ấp trứng này vẫn coi như thành công, đạt được mười ba con gà con, nếu như cuối cùng có hơn bảy con sống sót, nuôi béo lên đến mùa đông mang đi bán là có thể kiếm được một ít tiền. Hơn nữa tương lai còn có thể bán được rất nhiều trứng. Trừ phi vận may không tốt, tất cả gà con sống sót đều là gà trống.
Tôn mẫu thấy gà con vừa nở ra thì hơi bất ngờ, nói thật lòng, bà không định để gà mái ấp trứng gà, dưới cái nhìn của bà, mình không hiểu biết chút nào, rất có khả năng tất cả trứng đều hỏng, một con gà con cũng ấp không ra. Chuyện này không phải không có khả năng xảy ra, không có kỹ thuật lại tùy tiện đi làm, ngã vỡ đầu chảy máu cũng có. Bà đã thấy mấy nhà vì tiết kiệm tiền mua gà con, tự mình để gà mái ấp trứng, cuối cùng chẳng ấp ra được mấy con, có thể sống sót lại càng ít.
"Gà con mới ấp ra phải chăm sóc cẩn thận gấp bội, lúc này chúng nó cực kỳ yếu đuối, sơ sẩy một tí là hỏng ngay, thế nên một tuần này con phải cực kỳ thận trọng." Tôn mẫu dặn dò.
Gà con mới vừa ấp ra động một chút sẽ chết, đây cũng là nguyên nhân Tôn mẫu không đáp ứng chuyện tự ấp trứng. Phải biết, mười ngày đầu tiên sau khi gà nở ra chính là giai đoạn có tỉ lệ tử vong cực kỳ cao, một vài con yếu ớt ăn uống không được sẽ gắng không nổi, một tuần trôi qua, nhiều khi có thể chết một nửa!
Tôn Huệ hiểu rõ, ở cổ đại này lấy đâu ra thuốc thú y, chăm sóc không thể tốt bằng hiện đại, nhóm gà con rất dễ chết đi. Thì cứ thử nghĩ là biết, ngay cả trẻ con đều rất khó nuôi lớn, huống chi gà con? Cũng chỉ có chính mình cẩn thận chút, mới có thể giúp cho gà con sống sót nhiều hơn.
"Cái này con biết, một tuần này con sẽ không đi
đâu cả, đều ở nhà chăm sóc gà con." Tôn Huệ đáp lời.
Tôn mẫu gật đầu, nói: "Cũng được, những chuyện khác tạm thư thả, chuyện nào thực sự quan trọng thì nói với mẹ, hoặc là để đệ đệ con làm. Có thể sống thêm một con, là có thể kiếm thêm mấy chục văn tiền, một khoản không ít đâu." Nói nhiều như vậy sau đó mới đề cập đến vấn đề chính: "Mẹ định nói với mấy đứa, mẹ đã mua mảnh đất gần dòng suối sau nhà ta, ở chỗ lý chính bỏ ra bảy trăm văn. Chỗ đất đó trồng cây ăn quả cũng là dư dả."
Lúc trước từng nói qua, nhà của Tôn gia dựa sát phía sau núi, nơi này nằm ở khu vực sát rìa thôn Thanh Hà, tổng cộng không có mấy hộ gia đình, diện tích đất của mỗi nhà cũng đủ lớn, ví dụ như Tôn gia, khu đất tiền viện hậu viện lúc đầu cũng khá rộng rồi, hiện tại lại mua mặt sau, mãi cho đến tận dòng suối, vùng đất sau nhà tính thử cũng phải đến nửa mẫu.
"Khu đất đó không nhỏ, lại còn sát mép nước, lý chính bán cho mẹ chỉ lấy bảy trăm văn tiền thôi sao? Rẻ như vậy!" Tôn Huệ hơi kinh ngạc, chỗ kia nhích tới gần dòng suối, lại rộng rãi, thừa sức xây nhà.
Tôn mẫu thì lại không nghĩ như thế, lắc đầu tức giận nói: "Còn không phải bắt nạt chúng ta là người nơi khác hay sao, lý chính cũng nói rồi, nếu như tổ tông chúng ta là người thôn Thanh Hà, một văn tiền cũng không cần, chỉ cần đến lúc đó mời mọi người ăn uống là xong! Hiện tại ta bỏ ra bảy trăm văn tiền mới mua được. Thế mà nha đầu con còn nói rẻ."
Tôn Huệ cười cười lấy lòng, nói: "Chẳng phải nương cũng nhìn trúng chỗ kia mới cam lòng bỏ ra bảy trăm văn tiền mua lại sao? Con nói nha, mua chỗ đó tuyệt đối có lời." Khu đất phía sau gần dòng suối, không chỉ thuận tiện tưới tiêu, hơn nữa còn có thể trồng thêm nhiều loại cây ăn quả hơn, vây hai bên lại thả gà vào bên trong, có thể tiết kiệm nhiều công sức. Hơn nữa bên bờ suối còn có thể nuôi vịt, ngỗng, thu được càng nhiều tiền hơn.
"Được rồi, ta tới là để nói chuyện này với con thôi, chờ đến xế chiều, liền tới đóng cọc, làm xong dấu hiệu." Tôn mẫu nói. Tiền đã giao cho lý chính, hẹn xế chiều hôm nay tìm Tam lão làm chứng, đóng cọc xuống, khoanh vùng lại. Việc này vô cùng trọng yếu, lúc xế chiều Tôn mẫu sẽ còn tới đây, chỉ sợ đến lúc đó bà không tới, thời điểm người ta vẽ vòng khu đất bà lại không có mặt để xác nhận.
Tôn Huệ thấy mẹ có vẻ muốn đi ngay, vội kéo tay bà lại, nói: "Mẹ chờ chút đã, hay là mẹ ở đây ăn cơm trưa đi, đỡ phải chạy tới chạy lui." Đứng dậy, đang định đi vào nhà bếp: "Mẹ ngồi một chút, con đi vo gạo nấu cơm, rán trứng gà."
Tôn mẫu cũng không biết khi nào thì mấy người kia đến đây, sợ bỏ qua, liền gật đầu đáp ứng: "Được, hôm nay mẹ ở đây ăn cơm vậy. Nhưng mà cũng đừng rán trứng nữa, tùy tiện ăn chút măng muối là tốt rồi, thứ đó ăn với cơm cũng được." Nơi này ở gần núi, có một khu rừng trúc, mùa xuân sẽ đi đào măng, ăn không hết thì ướp muối để dành, chua chua giòn giòn ăn rất ngon.
"Hiếm khi mẹ ở lại ăn cơm, chẳng qua chỉ rán mấy quả trứng gà mà thôi, đều là gà trong nhà đẻ ra, đâu có đạo lý phải tiết kiệm." Tôn Huệ mở miệng cười: "Vả lại, mấy ngày nay đệ đệ cũng cực khổ rồi, vừa vặn bồi bổ một chút." Không nói như vậy, chỉ sợ mẹ sẽ không chịu cho nàng rán trứng gà.
Ngẫm lại thấy con cũng khổ cực, Tôn mẫu cũng đồng ý ăn mấy quả trứng bồi bổ thân thể, nhưng rồi bà lại nói: "Đưa cho con không nhiều dầu, vẫn nên tiết kiệm một chút, nếu vậy, ta thấy hay là chưng trứng đi, ăn cũng ngon." Dầu rất eo hẹp, Chu gia cũng không cam lòng cho, lần này con gái dọn nhà chỉ mang theo một hũ nhỏ, ăn hết sẽ phải bỏ tiền mua.
"Vâng, nghe mẹ." Chưng trứng ăn cũng không tệ, hơn nữa đổ thêm nước sẽ được nhiều hơn.
Nói tới dầu ăn, Tôn Huệ khó có thể phán đoán xem thế giới này với thế giới trước đây có khác nhau nhiều hay không, theo như thế giới đời trước, đến khoảng giữa thời nhà Thanh dầu thực vật tinh luyện mới bắt đầu được phổ biến. Mà thế giới này, nhìn tình trạng phát triển của các ngành nghề, rất nhiều chỗ còn khá là thô sơ, hơn nữa cũng không nghe nói có người tóc đỏ, không giống thời đại toàn cầu hóa.
Có điều dù thế nào đi chăng nữa, những thứ đó đối với nàng thực sự quá xa vời, hiện tại vẫn nên suy nghĩ thật kỹ làm sao kiếm được nhiều tiền thì hơn.
Rốt cuộc có nên mua ít vịt và ngỗng về nuôi bên bờ suối không đây? Tôn Huệ tập trung suy nghĩ.