Tới Ngô gia đúng lúc Ngô Chi có ở nhà, mà Ngô phụ thì đã đi chợ gia súc, vào trong đại sảnh ngồi, rót chén nước, Ngô Chi nhìn Tôn mẫu nói: "Bác gái tới đây có chuyện gì thế, mẹ cháu đang ở trong phòng trông hài tử, để cháu đi gọi." Thấy Tôn mẫu có vẻ sốt ruột, như là có chuyện mà đến, không biết là chuyện gì, cho nên hắn định đi gọi mẫu thân lại đây.
"Không cần mời bác gái, muội và mẹ muội tới đây là muốn hỏi huynh một chuyện." Tôn Huệ gọi Ngô Chi lại, nàng tới đây cũng chỉ muốn hỏi Ngô Chi một chút, như vậy đã hơi tổn thương đến tình cảm hai bên, nếu như hỏi hắn ngay trước mặt trưởng bối nhà hắn thì sẽ có cảm giác hưng binh vấn tội. Cho nên không bằng từ từ hỏi vài câu, có thể tiêu tan ý định trong đầu hắn là tốt nhất.
Ngô Chi dừng lại, nhìn Tôn mẫu một cái, biết đại khái là chuyện gì, có thể trịnh trọng đến tìm hắn như thế, cũng chỉ có một chuyện. "À, được rồi, có chuyện gì thì hỏi đi, ta biết sẽ không giấu giếm." Chuyện này vốn không thể che giấu nổi, hắn cũng biết vấn đề chỉ là sớm hay muộn. Cho nên hắn cũng không kinh hoảng gì cho lắm, vẫn duy trì trấn định.
Lúc hắn đáp ứng dẫn theo Tôn Duẫn cùng đi, hắn đã chuẩn bị tư tưởng, biết Tôn mẫu sẽ tới, dù sao Tôn Duẫn mới ngần ấy tuổi, dù là ai cũng không yên lòng, trước tiên không đề cập tới chuyện tiền vốn, chỉ riêng vấn đề an toàn, không đến hỏi mới là chuyện lạ!
Kéo tay mẹ một cái, ý bảo để mình tới hỏi, Tôn Huệ suy nghĩ một chút tìm từ ngữ, cố gắng nói sao cho không chói tai: "Muội nghe nói huynh chuẩn bị vận chuyển lá trà về phương bắc, còn dự định mang theo đệ đệ muội, không biết việc này có phải là thật hay không?" Bất kể việc này mình đã biết hay chưa, vẫn phải xác nhận ngay trực tiếp thì tốt hơn.
Ngô Chi gật đầu, cười nói: "Đúng là có ý định này, vừa vặn biết đường đi nước bước, hơn nữa mỗi chuyến đi đều kiếm được lời . Còn Tôn Duẫn, lúc hắn biết việc này, liền tới nói với ta, cũng muốn đi theo, vốn dĩ ta không định dẫn hắn theo, dù sao hắn còn quá nhỏ." Nói tới đây, rơi vào trầm tư, một hồi lâu mới hoàn hồn, nhìn Tôn mẫu khen: "Tôn Duẫn thật là một đứa trẻ tốt, thông minh, kiên trì, hỏi từng vấn đề một, mỗi ngày đều cần mẫn học, phần nghị lực đó chính ta cũng cảm thấy không bằng. Hắn cố gắng như vậy, tại sao lại không dẫn hắn theo đây?"
Ngô Chi tin tưởng, hiện tại cho Tôn Duẫn một cơ hội, sau này nhất định hắn sẽ làm nên chuyện, ngày hôm nay chính mình giúp hắn một tay, trongtương lai không chừng Tôn Duẫn sẽ đưa tay giúp hắn. Xác thực như vậy, nhiều năm sau đó, trong một cuộc buôn bán nọ, Ngô Chi bị thiếu hụt về tài chính, lúc bị người ta lấy đi một đống tài vật, chính là Tôn Duẫn cho hắn mượn vốn quay vòng, hắn mới không bị phá sản.
Tôn Huệ nghe Ngô Chi khích lệ đệ đệ mình thông minh, trong lòng rất ngọt ngào, nói hai câu khiêm tốn xong, chính thức hỏi: "Ngô Nhị ca, lần này muội và mẹ tới đây, là không định để cho đệ đệ đi chuyến hàng này, như huynh vừa nói đó, hắn còn quá nhỏ, chuyện này hắn còn chưa thể làm, sẽ nguy hiểm." Nhìn Ngô Chi, liên tiếp hỏi mấy vấn đề: "Ngô Nhị ca từng đi xa nhà chưa, thật sự có thể ra ngoài lăn lộn chứ? Muội cảm thấy huynh vẫn còn quá trẻ, trước đừng vội đi hàng, tích lũy nhiều kinh nghiệm vẫn quan trọng hơn."
Ngô Chi buồn cười, mặc kệ như thế nào, bản thân mình còn lớn hơn Tôn Huệ vài tuổi, hiện tại giọng điệu Tôn Huệ giống một trưởng bối vậy. Biết Tôn Huệ không có ác ý, lời lẽ mang theo quan tâm, nếu chỉ muốn cứng rắn ép buộc Tôn Duẫn không được đi thì sẽ không cần phải tới đây một chuyến. Chỉ là coi mình như bằng hữu, mới tới khuyên bảo.
"Huệ tử, nếu không an toàn, ta kiên quyết sẽ không đi làm. Lần này đi hàng, đều là những hành thương (người bán rong) quanh vùng này, có không ít người đã có mấy năm kinh nghiệm, mà ta cũng đi theo một hành thương lâu năm. Một chuyến này sẽ đi đường lớn, nghỉ trọ ở trọ đều ở khách sạn quen thuộc, độ nguy hiểm không thể nói hoàn toàn không có, thế nhưng nhỏ thôi." Ngô Chi nói rất nghiêm túc, hắn biết chỉ cần lý do thoả đáng, là Tôn Huệ có thể bị thuyết phục, cho nên hắn giải thích vô cùng cẩn thận.
Tôn Huệ tin tưởng Ngô Chi, hắn đã nói vậy, dọc theo đường đi nhất định có bảo đảm an toàn, nếu như nàng là một thiếu niên, nói không chừng sẽ đi theo hắn. Thế nhưng đáng tiếc, nàng là một cô nương, không phải kỳ thị phái nữ, mà sự thực chính là, ở cổ đại này, phái nữu, đặc biệt là phái nữ không có quyền thế, muốn làm nên chuyện thực sự rất khó! Mà đệ đệ của nàng thì vẫn còn quá nhỏ, nếu như lớn hơn vài tuổi, độ mười hai mười ba tuổi, nói không chừng còn có thể lớn mật để hắn thử xem, bây giờ căn bản là không thể.
"Ngô Nhị ca, mặc kệ dọc theo
đường đi có bình an hay không, chỉ nghĩ tới quãng đường mấy trăm dặm là biết không phải đơn giản, đệ đệ muội mới bao lớn, vạn nhất đi đường cảm lạnh ốm đau, vậy cũng không phải là chuyện nhỏ, còn phải coi chừng hàng hóa, sẽ chẳng ai có thể yên tâm." Tôn Huệ nói.
Không nói cổ đại này, vào đời trước của Tôn Huệ, cũng không có mấy phụ huynh yên tâm để hài tử không tới mười tuổi ngồi ô tô đi tới một thành thị khác.
Ngô Chi: "Muội nói như vậy, chính là quá khinh thường đệ đệ muội, cũng coi thường ta, nếu không có ách lược vẹn toàn, ta chắc chắn sẽ không động tâm tư này, càng sẽ không đáp ứng dẫn đệ đệ muội theo." Thấy Tôn Huệ vẫn còn không yên lòng, hắn nói tiếp: "Lần này không chỉ có ta đi, cha ta cũng sẽ đi theo, hắn nói lần đầu tiên sẽ đi theo để trông chừng, đi thông thạo, thì sẽ để chính ta tự đi." Mang ra cha mình càng thêm có sức thuyết phục. Điều này cũng làm cho Ngô Chi có chút ủ rũ, hắn vẫn còn chưa đủ trưởng thành, không thể để cho người ta yên tâm.
"Sao, Ngô thúc phụ cũng muốn đi?" Tôn Huệ kinh ngạc, xem ra xác thực như Ngô Chi nói, một đường không chỉ an toàn, còn có lợi nhuận, nếu không dựa vào ánh mắt Ngô phụ, bác ấy kiên quyết sẽ không đáp ứng, lại càng không định đi cùng.
"Đúng, cho nên muội đừng lo lắng, có ta và cha ta coi chừng, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện." Ngô Chi liếc nhìn Tôn mẫu, nói với Tôn Huệ: "Nói một câu hơi thất lễ, năm nay muội cũng mười mấy tuổi rồi, còn có thể ở trong nhà mấy năm? Lúc này không cho Tôn Duẫn rèn luyện, chờ đến lúc muội rời nhà, còn có thể dẫn đệ đệ muội đi theo hay sao?" Đây là sự thực, từ Chu gia dọn ra ngoài, nhất định sẽ không quay về. Nếu như Tôn Huệ xuất giá, tất nhiên không thể ở bên cạnh đệ đệ, mà Chu mẫu cũng không thể ở Tôn gia suốt, đến lúc đó nếu Tôn Duẫn không thể thích ứng cuộc sống một mình, vậy sẽ gặp phiền toái rất lớn.
Cho nên Ngô Chi chủ trương chính là, không cần biết tuổi tác, mặc kệ chuyện gì, có thể đi là đi luôn! Con người cần phải chịu va chạm nhiều, mới có thể trưởng thành nhanh hơn.
Lời vừa rồi của Ngô Chi quả thật không hợp quy củ, nhưng đạo lý thì vẫn có, trừ phi Tôn Huệ không định lập gia đình, còn nếu muốn tìm một gia đình tốt thì không thể ở nhà quá lâu, trễ nhất mười sáu, mười bảy là phải xuất giá rồi. Đến lúc đó Tôn Duẫn vẫn chưa lớn, nhưng như Ngô Chi từng nói, nếu như lúc này không rèn luyện, sau này sẽ phiền phức.
Trong lòng Tôn Huệ có chút nới lỏng, không phản đối như vừa rồi nữa, ngoại trừ muốn cho đệ đệ rèn luyện, còn có một nguyên nhân chủ yếu, đó là Ngô phụ cũng đi. Nàng không yên tâm về Ngô Chi lắm là bởi vì chính hắn cũng vẫn còn nhỏ, đặt ở đời trước của nàng mà nói, vẫn chỉ là đứa bé, để hắn mang theo Tôn Duẫn còn nhỏ hơn, có thể yên tâm mới là chuyện lạ. Thế nhưng có Ngô phụ bên cạnh coi chừng thì khác hắn, sẽ yên tâm hơn rất nhiều.
"Thật không." Tôn Huệ ngồi thẳng người lên, hỏi: "Không biết lúc nào bác trai trở về, muội muốn tìm hiểu tình huống tỉ mỉ một chút."
"Chừng sau giờ ngọ đi, lúc này còn chưa về đâu, ở chợ gia súc chắc sẽ có người muốn mua, đàm luận giá tiền không phải một chốc một lát là xong, kéo dài lâu hơn cũng bình thường." Ngô Chi đề nghị: "Nếu không hai người đi về trước đi, có chuyện gì cần làm thì làm, khi nào cha ta trở về sẽ đi qua gọi. Thế nào?"
- Vậy làm phiền ngươi rồi!
- Không phiền.
Tôn mẫu ở Ngô gia một câu cũng chưa nói, toàn để mặc con gái nói chuyện, đây là chuyện đã bàn bạc trước khi tới Ngô gia. Chẳng qua mới ra khỏi cổng lớn Ngô gia, còn đi chưa được mấy bước, Tôn mẫu đã cau mày, không thể chờ đợi được nữa, mở miệng ngay: "Huệ tử, có phải con có ý nghĩ, chuẩn bị đáp ứng đệ đệ con?" Lại nói tiếp không kịp ngừng lời: "Cho dù cha Ngô Chi đi theo, như vậy cũng không yên tâm, người ta đi xa quê, ra bên ngoài, chính là thân bất do kỷ, đừng nói chiếu cố đệ đệ con, chính bản thân hắn cũng khó chu toàn."
Tôn Huệ kéo tay mẹ, mở miệng nói: "Mẹ, giờ đâu phải năm đó chúng ta chạy nạn, hiện tại thái bình hơn rất nhiều." Không chỉ có nàng, Tôn Huệ biết, mẹ mình cũng nhớ rất rõ những chuyện xảy ra năm đó, đồng thời còn sâu sắc hơn. Rất nhiều thứ bản thân bị che mắt không nhìn thấy, mà mẹ trực tiếp chứng kiến, sẽ sợ hãi hơn nhiều lắm.